Trương Cẩm Ngọc mang theo hoang mang và cả sự khó hiểu xuống dưới nhà.
Anh vẫn vậy, lẽo đẽo theo đằng sau cô.
Trong suốt đoạn đường đi cả hai đều rơi vào trạng thái im lặng, cô không nói là bởi do vẫn còn ngại ngùng còn anh không nói là bởi vì do cô không nói nên anh cũng chẳng biết nói gì.
Cánh cửa tủ lạnh bật mở, Trương Cẩm Ngọc ngó nghiêng quan sát xung quanh, nhìn chung cũng chẳng còn nguyên liệu tươi nữa.
Cô quay sang anh rồi ái ngại.
- Rau củ quả héo rồi, anh ăn tạm mì gói nhé.
Hứa Nguyên Khải bất cần mím môi, anh tiến lại gần cô rồi nói:
- Lên phòng chuẩn bị đi, tôi dẫn em tới một nơi.
Dường như đoán được anh sẽ đưa cô tới khu nào đó chỉ có hai người nên Trương Cẩm Ngọc lập tức khước từ.
- Tôi không đi đâu, tôi muốn ở nhà.
Anh tỏ vẻ không để tâm tới lời cô nói, ngón tay vô thức nghịch ngợm lọn tóc mềm trên khuôn mặt nhỏ.
- Vậy sao? Nhưng tôi muốn em đi cùng với tôi.
Hoá ra con người ta cũng có những lúc hoá điên thế này đây, cô nhún vai thản nhiên đáp:
- Mặc kệ anh, tôi chẳng quan tâm, tôi cứ không đi đấy anh làm gì được tôi?
Nụ cười bí hiểm trên khuôn mặt điển trai của anh từ từ xuất hiện, Hứa Nguyên Khải rút điện thoại ấn gọi một số nào đó.
- Alo, con chào mẹ!
Cái gì! Anh ta dám gọi cho mẹ cô sao?
Trương Cẩm Ngọc hoảng hồn nắm chặt lấy bàn tay vẫn nghịch nghịch sợi tóc kia, tay còn lại vươn lên muốn giật lại chiếc điện thoại, đôi mắt trong veo
quay sang trừng anh cảnh cáo.
Ngược lại với phản ứng thoái quá của cô thì anh vẫn rất thảnh thơi.
- Dạ vâng, con với vợ con định đi chơi, cô ấy ở nhà chán quá nên con tính cho vợ đi đâu đó mà cô ấy cứ cau có với con.
Bàn tay nhỏ của cô ban nãy mới nắm chặt bàn tay làm càn của anh thế mà không hiểu sao đã bị anh nắm ngược, vùng ra thế nào cũng không được.
- Bỏ tay ra, ai cho anh nói linh với mẹ tôi hả?
Vì mẹ cô có thể nghe thấy nên cô không dám nói to, chỉ dám chất vấn và giằng co hết sức thầm lặng.
- Mẹ ơi, mẹ năn nỉ vợ con đi giúp con với!
Tên khốn này, đúng là khiến cô tức chết!
Anh chuyển máy cho cô, tông giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Và quả nhiên mẹ lại trách cô là không biết nung nấu tình cảm vợ chồng.
Cô và Hứa Nguyên Khải thì có cái gì để mà nung nấu chứ, yêu chẳng yêu, thương chẳng thương toàn gây phiền phức cho cô thì có.
Có điều làm sao suy nghĩ trong lòng đó có thể bật ra trước mặt mẹ được, phải đổi là:
- Do con không tốt, con đã thờ ơ với cảm xúc của chồng con quá.
Con sẽ quan tâm anh ấy nhiều hơn, con sẽ đi mà, mẹ yên tâm nhé!
Nói mấy lời trái với lòng ngay trước mặt anh đúng thật là mất mặt quá đi mất, còn ngượng nữa chứ.
Sau bảy bảy bốn chín lời khuyên của mẹ thì cuối cùng cũng có thể tắt máy.
Còn tên khốn Hứa Nguyên Khải nhân lúc cô nói chuyện hết nghịch tóc đến véo má rồi ôm eo làm cô rất bực mình nên vừa tắt máy cô đã đẩy mạnh anh ra.
- Sao anh dám mách mẹ tôi hả, còn chiếm tiện nghi của tôi nữa? Lưu manh.
- Em đi chuẩn bị đi, tôi chờ bên ngoài!
Nói rồi anh giơ giơ chiếc điện thoại ra trước mặt cô ám chỉ nếu không nghe lời thì lịch sử sẽ tiếp tục lặp lại.
Cô tức đến nổ đom đóm mắt, nghiến răng nghiến lợi kìm con giận vào trong nhưng cuối cùng vẫn dậm chân một cái rõ to thể hiện sự bất mãn rồi mới đi lên phòng.
Trong gian phòng tông chủ đạo chỉ toàn màu đen trắng, Trương Cẩm Ngọc ngồi trước gương nhìn bộ váy trắng mới thay.
Thực ra cô định ăn mặc xuề xòa nhưng lại sợ anh tiếp tục gọi cho mẹ nên thôi.
Bộ bàn trang điểm này hình như có trong thời gian cô về quê thì phải, khi không anh lại mua làm gì không biết, bình thường cô cũng đâu có trang điểm.
Hay là...
Nghĩ tới đây thì cô lại không muốn nghĩ nữa, bất giác trong lòng dâng lên một sự khó chịu không tên, kì lạ thật đấy!
Vốn dĩ bởi do ít khi tiếp xúc với son phấn nên Trương Cẩm Ngọc cũng không biết dùng mĩ phẩm trên bàn như thế nào, cô đắn đo một lúc