Khưu Đình bị sa thải vô cớ, tìm việc thì luôn gặp khó khăn, trốn trong nhà uống rượu không ngừng. Chai rượu rơi trên đất, lăn khắp nơi. Mông Gia nhìn chồng mình, sắc mặt sa sầm, cô đá cốc rượu ra rất xa, mắt cũng bừng bừng lửa giận, “Uống uống uống, từ sáng đến tối đều uống rượu, anh thật sự để cả nhà uống gió tây bắc mà sống hả?”.
Khưu Đình nhìn vợ, không nói gì.
“Rốt cuộc anh đã đắc tội ai?” Mông Gia bị thái độ của chồng làm cho tức điên.
Khưu Đình im lặng, chỉ cầm rượu lên uống không ngừng.
Mông Gia nhìn dáng vẻ của anh thì lại cáu, xỏ giày cao gót ra khỏi nhà. Trước tiên là đi tìm cấp trên, nói đến những công lao của Khưu Đình một lượt, anh thành thực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gây tổn hại cho công ty. Nhờ những lời nói mềm rắn đủ cả của cô, cuối cùng đối phương nhả ra ba chữ: Đặng Cảnh Nam.
Lúc Mông Gia đến tìm Đặng Cảnh Nam, anh đang vô cùng thảnh thơi xem số liệu, cho đến khi thư kí gõ cửa, anh ngồi thẳng dậy nhìn Mông Gia tiến vào.
Mông Gia vừa thấy Đặng Cảnh Nam thì đã lập tức cười lấy lòng.
“Ngồi đi.” Đặng Cảnh Nam nhàn nhã xoay ghế.
“Không cần không cần, sếp Đặng bận trăm công nghìn việc còn chịu gặp tôi đã là vinh hạnh lớn của tôi rồi, tôi đâu dám ngồi chứ.”
Đặng Cảnh Nam thầm hừ một tiếng, ngoài mặt thì vẫn thờ ơ.
“Không biết Khưu phu nhân đến vì chuyện gì?”
Mông Gia mím môi, muốn uyển chuyển nói chuyện, nhưng nghĩ chuyện này bắt nguồn từ Đặng Cảnh Nam, chi bằng cứ nói thẳng: “Sếp Đặng, người bình thường như tôi cả ngày đều trông cậy vào chút tiền lương mà sống, trên có già, dưới có trẻ, một khi không tìm được việc thì phải làm thế nào mới được đây. Cho nên tôi làm phiền sếp Đặng chỉ là muốn biết có phải Khưu Đình nhà tôi đã làm sai chỗ nào không, anh ấy nhất định sẽ thay đổi”.
Đặng Cảnh Nam cong khóe môi, “Khưu phu nhân, nghiêm trọng rồi”.
“Thật đấy ạ, Khưu Đình là một người rất có trách nhiệm, anh ấy làm không tốt chỗ nào, chỉ cần biết thì nhất định sẽ thay đổi. Anh ấy mà không thay đổi thì tôi cũng sẽ đốc thúc anh ấy thay đổi.”
Đặng Cảnh Nam cầm một cây bút lên, xoay không ngừng trong tay.
“Khưu phu nhân đã từng trải qua cảm giác người yêu mình bị người ta nhớ nhung chưa?”
…………………………………
Gần đến giờ tan tầm, Bách Lục thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời đi thì Giang Doanh đột nhiên vồ ra. Cô thoáng ngẩn người, song nụ cười trên mặt vẫn tỏ ý hoan nghênh.
“Sao có thời gian rảnh chạy đến đây?” Tô Bách Lục cầm túi lên.
“Đến xem tình hình hiện giờ của chị đấy. Mặt mày rạng rỡ, có phải chuyện tốt sắp đến rồi không?”
“Chị thì có chuyện tốt gì được?”
“Bên ngoài đang đồn chuyện của Lưu Tương hiện giờ, chị không cảm thấy hả hê à?”
“Vì sao chị phải cảm thấy hả hê?”
Giang Doanh lắc đầu, quan sát nét mặt cô, “Đúng là không hiểu luôn, chị và anh Cảnh Nam bây giờ rốt cuộc là gì. Nếu chị đã không thể rời xa, vì sao không thử xem có thể đón nhận anh ấy hay không? Em tin rằng anh Cảnh Nam lúc sa vào lưới tình nhất định sẽ là một anh chàng người yêu tốt đấy”.
Bách Lục chỉ cười, “Nghe nói em và Bùi Chí Viễn thân nhau lắm hả?”.
“Chị nghe ai nói? Ai đang nói năng nhăng cuội đấy. Tin đồn, toàn là tin đồn thôi, chị nhất định đừng có tin.” Giang Doang nói ngay lập tức.
“Em căng thẳng thế làm gì?” Bách Lục cười nhẹ, “Chị chỉ muốn nói Bùi Chí Viễn là một người đàn ông tốt, nếu hai bọn em thật sự có cơ hội phát triển thì đó chắc chắn là một chuyện tốt, chị giơ hai tay chúc phúc luôn”.
…………………………
Tạm biệt Giang Doanh, cô ngồi lên xe của tài xế.
Cô buông túi xuống, di động vang lên.
Vậy mà là một người không hay gặp. Cô rất ít khi hoài niệm quá khứ, cho dù nó có đẹp hay không. Nhưng mà nhìn thấy số điện thoại của Khưu Đình, cô vẫn rất kinh ngạc. Cô nhận máy.
“Chào cô, xin hỏi cô là Tô Bách Lục phải không?” Trong điện
thoại truyền ra giọng của Mông Gia.
“Là tôi.”
“Chồng tôi muốn nói mấy câu với cô.”
Bên kia, Mông Gia đưa di động cho Khưu Đình. Khưu Đình cứ chối đây đẩy, bị Mông Gia hung dữ lườm.
Trước đó Khưu Đình đã được Mông Gia làm công tác tư tưởng rất lâu, dùng mẹ già của anh, con của anh bảo anh gọi cuộc điện thoại này.
Khưu Đình nhận di động. Là do anh vô dụng, cho dù muốn xả giận giúp cô cũng không làm được. Anh từng phụ cô một lần, bây giờ lại còn làm tổn thương cô một lần nữa.
Bách Lục cầm di động, vẫn chờ đợi.
“Bách Lục.” Cuối cùng Khưu Đình nói.
“Ừm.” Cô lên tiếng, mới cảm thấy bất thường, “Có phải anh gặp chuyện gì không?”.
“Không. Anh gọi cuộc điện thoại này chỉ muốn nói với em, cả đời này chuyện xui xẻo nhất anh trải qua chính là gặp phải em, khiến anh sống không giống bản thân mình nữa. Anh hối hận khi ấy đã yêu em, hối hận vì đã làm những chuyện ngu ngốc đó vì em, nếu thời gian quay ngược lại, anh nhất định sẽ không làm những chuyện cực kì ngu xuẩn đó nữa. Em ảnh hưởng đến cuộc đời anh, bây giờ anh hy vọng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, cứ coi như chưa từng gặp đối phương. Cho dù gặp mặt lần nữa cũng cứ coi như đối phương là người xa lạ.”
Sau hồi lâu, cô mới thở ra một hơi thật dài, “Được”.
Nghìn lời vạn chữ, anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại không thốt được nên lời. Anh muốn chúc phúc cô, song lại không nói ra được.
Mông Gia đoạt di động trong tay anh, “Nghe thấy chưa? Sau này hai người đừng làm phiền đối phương nữa, bây giờ không phải mỗi bên đều sống rất ổn đấy sao?”.
Cô còn chưa kịp nói gì, đối phương đã ngắt máy.
Cô yên lặng nhìn di động.
Đặng Cảnh Nam, anh thắng rồi.
Cô chưa từng nghĩ sẽ thế nào với Khưu Đình, anh lại dùng phương thức này cảnh cáo cô, nếu đời này cô dám có bất cứ thứ gì dù chỉ là một chút mờ ám với người khác, anh sẽ dám ngăn chặn. Chẳng qua anh đang dùng phương thức này cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát, nếu không anh sẽ khiến cô mất tất cả.
Người thân bên cạnh cô, anh nhất định có thể dùng thủ đoạn, khiến họ hoàn toàn rời xa cô.
Đúng vậy, anh lợi hại biết mấy, cô nhất thiết phải nghe lời anh mọi nơi mọi lúc.
Để bản thân cô, thật sự trở thành một động vật bị giam cầm.
Lòng, tắc nghẹn đến hoảng hốt.
Về đến biệt thự, cô không có chút sức lực gì.
Tâm trạng của Đặng Cảnh Nam lại rất tốt, anh dựa vào sofa, dáng người cao thẳng vẫn khớp với kí ức.
“Tâm trạng em không tốt?” Anh cười “quan tâm” hỏi han cô.
Cô nhìn anh, “Anh hy vọng tâm trạng tôi tốt?”.
“Đương nhiên.” Anh kéo cô qua một phen, để cô ngồi lên người anh, “Anh hy vọng em mãi mãi có tâm trạng tốt”.
Tay, vuốt tóc cô.
“Tâm trạng tốt?” Cô vươn tay, vòng qua cổ anh, “Tâm trạng tôi rất tốt”.
Cô cười với anh, anh muốn cô có tâm trạng tốt, cô bèn cười cho anh xem.
Cười, rồi cười, rồi lại cười, tâm trạng đương nhiên sẽ tốt lên.
“Anh nhìn thấy chưa, bây giờ tâm trạng tôi thật sự rất tốt… Anh không nhìn thấy đấy ư?”