Vẫn cho rằng bản thân không còn gì để mất, nhưng khi hắn muốn đoạt đi bàn tay của tôi, nội tâm tôi lại cảm thấy khổ sở trước nay chưa từng có.
Bởi vì, trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên nghĩ rằng, từ nay về sau sẽ không bao giờ… có thể chơi khúc nhạc “Moonlight” vì hắn nữa.
Tiếc nuối tựa như những làn sóng dữ dội, vùi lấp toàn thân.
Thật ra, cho tới bây giờ tôi vẫn không quên được giai điệu, nhịp điệu từng thuộc về hắn ấy. Cũng như tôi chưa bao giờ quên mất ước định giữa hắn và tôi, cùng những kỷ niệm tốt đẹp kia…
Chỉ là, tôi hiện tại… Ngoại trừ ký ức… đã… trắng tay rồi.
Gein, tôi rốt cuộc không cách nào có được ánh nắng ở Áo, ven hồ Vienna, còn có nụ cười hồn nhiên và tươi sáng của cậu…
Gein, vì cái gì, cậu rõ ràng vẫn ở bên cạnh tôi, cảm giác lại xa xôi như vậy…
Cậu của ngày ấy… bây giờ nơi nao…
Vì sao… Tôi làm cách nào cũng không thể tìm thấy…
Có đôi khi, tình yêu tựa như một tòa mê cung, chúng ta vô thức lạc mất đối phương giữa dòng thời gian chảy xiết…
Có lẽ hắn đang dựa vào bên cạnh tôi, có lẽ hắn đang hiện hữu trước mắt tôi…
Chỉ là tôi không thể nhận ra, bởi vì… Hắn đã không còn là hắn trong ký ức, không còn là người mà tôi từng biết đến…
Cho nên, dù hắn ở gần trong gang tấc, lại vẫn không thể cảm nhận được hắn…
Tôi