Ký ức của Gein…
Tôi chưa từng nhìn thấy anh lộ ra biểu tình bi thương như vậy, ánh mắt buồn bã như vậy. Chỉ trong một nháy mắt, thế giới của tôi đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi nói với bản thân mình. “Vì sao tôi lại khiến anh trở nên đau thương như vậy?”
Đúng vậy, tôi đã tổn thương anh ấy quá sâu…
Anh thậm chí không có cách nào đối mặt sự thật, thậm chí muốn dùng trốn tránh để chịu đựng trái tim tan vỡ của mình…
Nhiều lần anh nỉ non. “Gein, cậu đang ở đâu, vì sao… Tôi không tìm thấy cậu…”
Mà tôi chỉ có thể ôm anh thật chặt vào lòng mình, đau lòng mà nói. “Tôi ở đây… Tôi ở đây mà…”
Chỉ là…
Anh vẫn không nhìn thấy tôi…
Anh quá hoài niệm quá khứ đã qua, trong lòng nghĩ đến, nhìn đến, chỉ là ký ức, chỉ là lúc trước…
Mà tôi cũng đã đi qua xa xôi, tôi không cách nào trở lại bản thân mình ngày trước…
Cho nên, dù cho tôi ngồi trước mặt anh, anh vẫn không ngừng gọi kêu. “Gein… Cậu ở đâu… Cậu trở lại đi…”
Tôi rốt cục hiểu được, anh không quan tâm biệt thự xinh đẹp, không quan tâm đàn dương cầm sang quý, anh chỉ quan tâm thời gian tốt đẹp chúng tôi vui vẻ ở cạnh nhau, cuộc sống bình thản nương tựa