Trong trí nhớ của tôi, bộ dáng của cha luôn luôn tự tin vào kiêu ngạo.
Ông chưa bao giờ cầu xin bất cứ điều gì bất cứ ai, ông ở trên chiến trường đều đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, một mực khiến tôi tôn thờ ông như một vị thần.
Chỉ là… Ông ấy vẫn không phải là một vị thần…
Ông đã già… Giữa năm tháng yên lặng trôi qua, khoé mắt dần dần hằn in dấu vết thời gian, giọng nói của ông cũng không còn to rõ.
Đây là sự thật mà tôi không muốn tin tưởng, nhưng lại là sự thật tôi không thể không tin.
Trong bức thư ông viết cho tôi, bảo rằng ông đã lực bất tòng tâm, hiện tại ông cần một người ở bên làm bạn với ông, trợ giúp cho ông.
Ông hy vọng người kia là tôi… là người con… duy nhất của ông.
Khi tôi nhìn thấy nét chữ của cha, nội tâm vô cùng vô cùng khổ sở, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ đến, ông vốn là một người quật cường và ngoan cố cỡ nào.
Ông tình nguyện chết cũng không nguyện ý cúi đầu nhận thua, đây lại là lần đầu tiên thành khẩn hi vọng tôi có thể trở về chiến trường như vậy.
Mà khiến tôi càng thêm khổ sở chính là…
Tôi không có lựa chọn rời đi… Tôi không cách nào buông tay Alpha…
Tôi yêu anh… Hơn bất cứ người nào trên thế giới này… Còn hơn tính mạng của mình…
Cho nên, câu trả lời của tôi là. “Alpha… Anh yên tâm… Tôi sẽ không… Đi …”
Chỉ là… Trong khoảnh khắc lời nói còn dưa dứt, nước mắt không hiểu sao lại tràn mi.
Nháy mắt như vậy… nội tâm của tôi… ẩn ẩn hiện hiện… đều là hình ảnh lần đầu tiên tôi gặp cha mình.
Lúc đó, ông cười rạng rỡ, nói với tôi. “Con là Gein sao… Ta là… cha của con đây…”
Đó là nụ cười vui vẻ nhất trong cuộc đời