Tôi vẫn một mực suy nghĩ, nếu được gặp lại Gein một lần nữa, hắn có thể cao lớn hơn, có thể anh tuấn hơn hay không…
Thời gian năm năm rất ngắn…
Thời gian năm năm cũng dài đằng đẵng…
Mùa hè năm 1933, nắng trời tươi sáng sau giờ trưa ở Áo.
Hắn đột nhiên xuất hiện, gõ cửa phòng tôi, mang theo năm năm hoài niệm, năm năm nhung nhớ…
Để cho tôi không hề phòng bị mà đắm chìm trong sự vui sướng.
Đây là giấc mộng…
Đây là sự thật …
Hắn vẫn mỉm cười sáng lạn với tôi, hắn nói. “Alpha… Anh còn nhớ rõ tôi không?”
Tôi nó.:“Gein… Tôi làm sao quên được…”
Hắn thật sự cao lớn, hắn thật sự anh tuấn, còn cao hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, còn anh tuấn hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều,
Hắn không còn là… cậu bé nhỏ lúc trước nữa, hắn đã trở thành một người đàn ông, đã trở thành đại tá quân Đức.
Hắn có thể đơn giản mà ôm eo tôi, vuốt tóc trên trán tôi, sau đó rất dịu dàng nói nhỏ với tôi. “Alpha… Tôi đã trở về… Đã trở lại…
Bức hoạ này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của tôi, vô cùng chân thật…
Khi giấc mộng trở thành sự thật, lại làm cho tôi hoài nghi bản thân mình có phải sẽ tỉnh lại hay không…
Hắn dùng vỏn vẹn 10 ngày nghỉ đến thăm tôi.
Hắn nói không có thời khắc nào hắn không nhớ đến tôi, mỗi một giây, một một phút trôi qua đều khắc sâu trong lòng.
Trái tim tôi vì câu nói này mà quay cuồng, từ đó về sau rốt cuộc không cách nào bình tĩnh được nữa…
Thời gian hắn đến Vienna, con gái trong thôn luôn mặc áo váy đẹp nhất. Gặp thoáng qua hắn, sóng vai đi với hắn.
Hắn thường xuyên hỏi tôi, trong những cô gái ấy, có người tôi thương yêu không…
Tôi nói tôi không biết, cũng chưa từng có nghĩ tới…
“Alpha, anh… vì sao… không kết hôn…”
“Gein, còn cậu… vì sao không kết hôn…”
“Bởi vì, tôi có người tôi yêu…”
“Người đó… yêu cậu không…”
“Tôi chưa từng hỏi qua người ấy, người ấy đã từng đáp ứng tôi, nếu như tôi có biệt thự xinh đẹp, có đàn dương cầm sang quý, người ấy sẽ ở cùng với tôi… Bên nhau đến già…”
“Gein……”
“Alpha… Tôi yêu anh…”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng chạm vào môi anh, nó là nụ hôn