Thời điểm lúc anh nói đã quên bản “Moonlight,” lồng ngực của tôi đột nhiên cảm thấy đau đớn tận sâu xương tuỷ.
Anh đã từng nói anh sẽ vĩnh viễn đàn khúc nhạc ấy cho tôi.
Nhưng bây giờ, anh nói với tôi, anh đã quên mất…
Có lẽ đã sớm biết rõ, chúng ta rốt cuộc không thể trở về, lại một mực không không muốn tin tưởng, cũng không có dũng khí mà tin tưởng…
Những ký ức tốt đẹp kia đã trở thành giấc mộng xa xỉ của tôi, cảm giác gần như vậy, khoảng cách lại xa đến thế…
Nhiều khi, tôi ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng. Nhiều lần chạm vào phím nhựa màu đen…
Tôi thường nghĩ, đĩa nhạc nghe xong có thể tua ngược trở về. Mà thời gian một khi đã trôi qua, như nước đã trôi, không thể bắt lấy…
Chúng ta có quyền lựa chọn hối hận, nhưng không có cách nào đền bù hối hận…
Kết cục như vậy, từ một khắc tôi dẫn quân tiến vào nước Áo, đã sớm ấn định…
Năm năm sau lần thứ hai gặp mặt, trên gương mặt anh chỉ có có phẫn nộ và kinh ngạc.
Tôi mang đến khói thuốc súng, mang đến chiến lửa, cũng mang đến hủy diệt…
Tôi biết rõ anh sẽ hận tôi, nhưng tôi vẫn tiếp nhận mệnh lệnh. Bởi vì tôi muốn bảo vệ anh, để anh không bị lửa khói đánh vào, không bị đạn dược xâm lấn…
Chỉ cần anh vẫn còn có thể hô hấp như trước, vẫn có thể cảm thụ ánh mặt trời như cũ, vẫn có trái tim không ngừng đập nhịp như xưa. Tôi không quan tâm đến sự hi sinh, tôi nguyện ý trả bất cứ cái giá lớn nào…
Trên thế giới này, tôi chỉ muốn anh còn sống, như vậy là đủ rồi…
Tôi bắt anh trở về Berlin cùng tôi, anh thà chết cũng không nguyện ý rời khỏi Vienna.
Bóng dáng anh giãy dụa trên đất mẹ quê hương trước khi đi, làm tôi khổ sở khôn cùng…
Cho nên, tôi thề phải mang lại cho anh hạnh phúc.
Tôi cho anh một cuộc sống quý tộc, vinh hoa như hoàng gia. Nhưng chính bản thân