Khúc Hoán Hoa

Chương kết


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong ba năm này, Ô Vũ chỉ trở về hai lần.

Thời gian về cũng rất ngắn, chỉ một hai canh giờ rồi lại đi.

Nhưng thật tình cũng chẳng còn cách nào khác. Tính chất công việc của chàng chính là như vậy. Chàng có tên “Ẩn”, ẩn núp ẩn nấp. Chẳng biết chàng phải suy nghĩ đắn đo bao nhiêu, phải chịu biết bao khó khăn nguy hiểm mới có thể dành ra chút thời gian ấy.

Nhưng lần nào Bạch Dực cũng vui mừng nghênh đón chàng, vô cùng vui vẻ nấu cơm. Mỗi lần gọi món, Ô Vũ đều chọn đồ kho hoặc chưng hấp, chính vì chàng tham chút thời gian ấy. Khi bếp đượm, chàng có thể nói chuyện phiếm bầu bạn bên Bạch Dực trong phòng bếp.

Chàng thích nghe cô kể chuyện, như thể quãng thời gian xa cách dài lâu chưa từng tồn tại. Cô vẫn là cô ngốc ngố ngố mềm lòng kia, cô kể những chuyện hoa màu đất đai vụn vặt linh tinh, bài tập hè mà cô vẽ, chuyện này kia trong nhà, trong xóm.

Ấm cúng, thoải mái. Nhà của chàng, Bạch Dực của chàng.

“Em gặp được người ở quê em.” Bạch Dực nói.

“Người làng họ Lư à?” Ô Vũ hơi kinh hãi, lòng trầm xuống. Tại sao chàng không nhận được báo cáo từ Ẩn Kỳ? Có phải chúng nó rảnh lâu quá, phải để chàng rút cái gân lười, hay là… trùng hợp? Hoặc ai đấy dụng tâm kín đáo…

“Không phải.” Bạch Dực lặng đi một lát, “Là… người ở xứ bên kia ấy. Em nhảy lầu tới đây, còn em ấy hình như thi đại học áp lực nặng quá, còn trẻ đã đột quỵ hay gì gì đấy, chỉ có hồn phách tới đây thôi…”

“Sao nàng biết đấy là người cùng quê?” Tuy rằng Ô Vũ thấy kinh ngạc, nhưng lòng lại thả lỏng. Mượn xác hoàn hồn cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì… Chàng từng bảo vệ một kẻ trốn về quê cũ rồi.

Bạch Dực mỉm cười, “Có một quán trà tên là 『 Xuân Thủy Đường 』, do em ấy tự tay gầy dựng. Khung cảnh bên trong giống xứ bên kia, đến cả tên cũng y hệt… Sau này chúng em gặp nhau, em phát hiện ra em ấy đến từ Đài Trung, em từ Đài Bắc, rất gần nhau đấy. Đúng là duyên phận…”

(Cửa hàng trà sữa Xuân Thủy Đường (Chun Shui Tang) được cho là cửa hàng đầu tiên trên thế giới bán món trà sữa trân châu. Cửa hàng này ở Đài Trung, Đài Loan)

chun-diy-02

“Thiếu phu nhân nhà họ Lư?” Ô Vũ nhíu mày, “Con gái của nhà Mộ Dung ư? Không phải cô ta là vị phu nhân đã bỏ trốn của nhà quan à?”

“Sao Thập Nhất và Thập Lục lại kể hết tất cả cho chàng nhỉ?” Bạch Dực thở dài.

Vì Lư thị lang sắp cưới vợ lẽ về, Lư Thiếu phu nhân để thư lại rồi trốn đi. Ẩn Kỳ báo cáo với chàng, Bạch Dực rất thân thiết với cô thiếu phu nhân kia. Thương Bạch Dực chẳng có lấy một mống bạn bè, Ô Vũ bèn ngầm đồng ý, thậm chí còn âm thầm ra lệnh cho người chắn chút phiền toái cho Lư Thiếu phu nhân.

(Vợ lẽ này là bình thê: người vợ thứ nhưng có địa vị ngang với vợ cả)

Lòng Ô Vũ bỗng thấy không vui, giọng điệu cũng nghiêm lại, “Bạch Dực, nàng đang nói mát ta đấy à?”

Cô đặt chàng cùng một bậc với thứ quan lại chết giẫm bội bạc vợ con này, khiến chàng cực kỳ cực kỳ khó chịu.

“Đương nhiên không phải!” Bạch Dực cũng hơi bực, “Ô Vũ, chàng đừng có bẻ lái từng lời của em nữa, em ghét thế lắm… Em chỉ có gì kể đấy thôi!”

Hai người lại cự nự nhau mấy câu vụn vặt, tới tận khi Bạch Dực nhảy dựng lên bắc nồi, họ mới ngậm miệng. Lúc canh trứng và bí đao kho lên bàn, Bạch Dực vẫn xới cơm chan canh cho chàng như từ trước tới giờ, nhưng bầu không khí còn hơi đè nén.

“Trước giờ em chưa từng nghĩ chàng sẽ như thế.” Bạch Dực nói khẽ khàng, “Em cũng không phải là kẻ ngu thật, em cũng biết, tại sao chàng lại không quá thân mật với em.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong văn vắt, “Ô Vũ, chàng đang sợ. Chàng sợ chàng sẽ bỏ lại em… Cũng sợ em sẽ bỏ chàng mà đi. Chàng… Cho nên chàng… Chàng chẳng làm gì em cả, sợ sau này em không gả cho ai được…” Nước mắt của cô rơi vào bát cơm, “Rõ ràng em không thích những thứ trang sức này kia, chàng vẫn tặng em từng món. Những bộ cánh đẹp trong chiếc rương kia… Có lẫn cùng mấy chiếc váy cưới, chàng thật sự cho rằng em không biết sao… chẳng lẽ em không biết, chàng đang chuẩn bị đồ cưới gả cho em?

“Em tin tưởng chàng, nhưng chàng lại không tin em, không tin chính bản thân mình.

“Nhưng em muốn nói với chàng, ở đời hợp tan khó đoán, nếu không sinh ly, ắt sẽ tử biệt. Nhưng dù chỉ có thể bên chàng 100 ngày, mà 99 ngày đều chìm trong nỗi khổ “biệt ly” hoặc nghi ngờ nghi kỵ, chẳng thà em tin tưởng vào chàng tới chót.”

Cô lau khô nước mắt của mình, vô cùng nghiêm trang nhìn Ô Vũ, “Người trước chỉ đau khổ trăm phần, người sau sẽ được vui sướng 99 phần. Em rất thích được vui, nên em cực kỳ cực kỳ tin tưởng chàng. Em biết kế hoạch của chàng đều vì muốn tốt cho em, em ưng lòng chàng. Chàng có thể ngốc một chút, đần một tí, tin tưởng em, cũng tin tưởng bản thân mình được không…?”

Ô Vũ yên lặng ăn cơm. Đây là lần đầu tiên
chàng ăn bữa cơm Bạch Dực nấu mà lại không cảm nhận được mùi vị gì.

Trước khi chia tay, chàng mới đột nhiên ôm chặt lấy Bạch Dực. “… Ta thật sự muốn nàng, muốn con của chúng ta.”

Muốn, lại không thể muốn. Thân là một sát thủ được gia tộc nuôi dưỡng, một sát thủ hiếm khi sống quá 40, chàng sợ hãi, chàng không tin chính mình.

“Không phải ta không tin nàng, thật sự đấy. Nhưng ta không muốn con mình trở thành sát thủ, hoặc là tương lai phải gả cho sát thủ. Bạch Dực, nàng chờ ta nhé. Ta tin rằng nàng sẽ chờ ta. Chỉ là… khổ cho nàng.”

Thật ra, em không cảm thấy khổ. Bạch Dực nghĩ thầm. Em thật sự hiểu rõ chàng. Tình yêu này của chàng sẽ không đổi, trong lòng chàng chỉ có mình em.

Có lẽ cả đời em, chỉ tham duy nhất một việc thế này.

Kiếp trước không thành, kiếp này lại trọn vẹn.

Ngày về không chừng, không sao cả. Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không quan trọng. Em có thể tự đảm đương cuộc sống của mình, chỉ cần chàng trở về thôi. Đến khi chàng 40, hai đứa mình còn chưa già. Còn kịp chơi thuyền dạo giang hồ, còn kịp sinh con đẻ cái.

Em đần, đần lắm. Nhưng mỗi ngày, khi em thức giấc, lòng em lại ngập tràn niềm vui và hi vọng. Bởi vì khoảng cách cho đến kỳ hạn, lại gần thêm một ngày.

Em tình nguyện mình luôn ngốc nghếch như thế.

***

Ô Vũ trở thành sát thủ duy nhất suốt mấy trăm năm qua còn tồn tại để gỡ tên trong gia tộc. Chàng xin miễn chức vị trưởng lão cao ngất mà dòng tộc vẫn giữ lại, nhưng vui lòng nhận những thuộc hạ trong Ẩn Kỳ mà gia tộc thưởng cho chàng.

Giang hồ dễ già quên thời trai, những người này đã đi theo chàng hơn nửa đời, cũng nên sang trang mới.

(dễ già quên thời trai: Từ bài thơ Tơ Liễu – Chu Thành Vịnh: Cửu thập xuân quang dung dịch lão, đẳng nhàn mạc điểm thiếu niên đầu.)

Huống chi họ đã bảo vệ Bạch Dực thay chàng hơn mười năm.

Thế là trong chốn giang hồ, bỗng có một “Tiêu cục họ Lỗ” không dưng xuất hiện, làm ăn cực kỳ thịnh vượng. Nghe đồn ông chủ nơi này là rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi, là cao nhân trong các cao nhân, lai lịch lại rất thần bí. Dù gặp chuyện khó giải quyết thế nào, chỉ cần giao cho Tiêu cục họ Lỗ là xong xuôi ngay.

Nhưng trên thực tế, Ô Vũ về cơ bản đã thành chưởng quầy nhàn rỗi, chàng chỉ ước có thể quăng Thập Nhất và Thập Lục đi thật xa, chứ chưa nói đến những tên khác. Nhưng trong giải đấu 3 năm một lần của Ẩn Kỳ, Thập Nhất và Thập Lục luôn giành được giải nhất trước nỗi thất vọng của mọi người, chiếm trọn vị trí hộ vệ không bỏ, cưới vợ sinh con cũng đưa cả nhà tới theo.

Nhưng Ô Vũ là ai cơ chứ? Chàng vẫn lặng lẽ cõng Bạch Dực chạy thoát, Thập Nhất và Thập Lục phải tức tối giậm chân.

Cuối cùng, Ô Vũ đã thành công thực hiện tâm nguyện chơi thuyền dạo khắp giang hồ, chân trời góc biển ta đi một đường mà chàng ấp ủ đã lâu.

Chàng tự mình chèo lái, mỉm cười nhìn Bạch Dực đang thích thú vẽ lá cây. Tuy rằng quần áo to rộng, nhưng cũng không giấu được phần bụng hơi phồng lên của cô.

Chàng khom lưng, bẻ một bông sen chớm nở, cài lên mái tóc cô, hơi xót xa trước vết hằn đã điểm bên đuôi mắt cô… Nhưng cô vẫn đẹp như thuở ban đầu.

Cô gái nơi xứ lạ đã đợi chàng mười một năm, luôn mỉm cười nhìn chàng, nay còn mang thai đứa con của chàng.

Chàng luôn cho rằng, nửa đời mình chìm trong máu tanh, sau rốt sẽ phải bỏ mạng ở đó. Nhưng cô tựa như một cơn gió mát, cuốn đi tất cả máu tanh vô tận trong kiếp sống của chàng.

Một khúc Hoán Hoa uyển chuyển dặt dìu.

Tiếng sáo của chàng, du dương hát lên niềm vui sướng và hi vọng của chàng, hòa quyện với hương sen thơm ngày hè, quẩn quanh mãi tới khi ngày tàn.

[HOÀN THÀNH TOÀN BỘ]

Bài thơ “Bốc Cư” (Hoán Hoa Lưu Thủy Thủy Tây Đầu) của Đỗ Phủ, bản dịch của Anh Nguyên:

Phía tây, đầu suối Hoán Hoa,

Rừng sâu, núi thẳm, chọn nhà nơi đây.

Xa thành, thế sự chẳng dây,

Dòng sông trong vắt giải khuây mối sầu.

Thấp, cao, chuồn liệng kể đâu,

Chim le một cặp, hai đầu lặn nhô.

Đông, đường vạn dặm đi vô,

Nên theo nam núi, nhấp nhô con thuyền…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện