Người ta thường nói : Yêu là không nói lời hối tiếc…
Nhưng tôi vẫn phải hối tiếc, vì tôi và anh đã đến với nhau quá muộn màng…
PHẦN 1: TÌNH YÊU MUÔN MÀU
Chương 1:
Trong một quán cà phê khá yên tĩnh và lãng mạn nằm khuất sau mấy bức tường cổ đã phủ bóng thời gian, một cô gái với đôi mắt mọng nước, đôi môi mấp máy run rẩy đang cố gắng cầm thật chặt bàn tay lạnh lùng của người thanh niên ngồi đối diện:
-Em xin anh mà! Chúng ta chẳng nhẽ không còn cơ hội nào sao anh? Em…em không thể xa anh được…
-Cô đúng là hết thuốc chữa rồi. Người gì đâu mà mặt dày thế hả? – chàng trai giận dữ dùng hết sức để rút tay mình ra khỏi tay cô gái.
-Em có làm sai gì đâu mà anh nỡ lòng đối xử với em như vậy chứ? – cô gái vẻ uất ức.
-À! Không làm sai chi cả. Chỉ có điều trái tim của cô vĩ đại quá. Ngoài tôi ra cô còn dành chỗ cho vài anh nữa nên tự tôi cảm thấy mình không đủ niềm tin, vậy nên tôi xin rút thôi. – chàng trai nhếch mép nói mỉa mai.
-Nhưng mà…nhưng mà…trong năm người em yêu…
-Những năm người cơ đấy!!! – chàng trai bực tức cắt ngang lời cô gái.
-Anh từ từ để cho em nói! – mặt cô gái bỗng nhiên cau lại.
-Uh! Tốt nhất là đừng nói gì luôn.
-Anh biết không? Trong năm người em yêu, anh mới là người em yêu nhất. Những kẻ kia, chẳng qua vì họ đeo đuổi em quá, mà anh biết đấy, em là người rất nhân hậu nên em không muốn làm ai đau khổ cả...Vì thế mà em mới cho bốn anh kia cơ hội. Nhưng mà trái tim em chỉ trao cho mỗi mình anh thôi!!! – cô gái mắt long lanh đầy tình cảm hướng về chàng trai.
-Hết chịu nỗi rồi. Làm sao trên đời lại có mẫu người con gái như cô chứ??? Thôi…Thôi…Cho tôi xin hai chữ bình yên!
Nói đoạn, anh chàng hùng hổ đứng dậy và toan bỏ đi.
-Thế còn con chúng ta thì sao anh? - cô gái nước mắt ngắn dài hét toáng lên làm tất cả khách khứa trong quán đều phải giật mình. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào cặp tình nhân đang trong giai đoạn chuẩn bị đứt gánh.
-Cái…cái…gì…gì…cơ??? – chàng trai với cơ bắp cuồn cuộn mặt méo xệch đi sau khi nghe những lời tuyên bố vừa rồi của cô gái. Như một con cún ngoan ngoãn, anh chàng nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống, mắt đăm đăm nhìn về người vừa nói ra câu “Con của chúng mình”.
BỐP! BỐP!BỐP!
Ào…
Những âm thanh lạ tai của ba cái tát và một cú tạt nước làm mọi người trong quán chính thức hỗn loạn. Cô gái như một con sư tử đang lồng lộn lên trong cơn cuồng nộ, ném mọi sự tức giận vào kẻ đang ngồi đối diện với mình. Không dừng lại ở đó, cô nàng còn ca một bài ca đầy truyền cảm và mang tính opera khá cao:
-Sao làm người mà anh có thể nói ra những câu nói vô lương tâm như vậy được chứ??? Bảy năm trời yêu anh, tôi đã chịu quá nhiều uất ức đau khổ và tủi nhục khi phải chứng kiến cảnh anh tay trong tay với những đứa con gái khác. Vậy mà vì quá yêu anh, tôi đã bỏ qua và vẫn bên cạnh anh cho tới ngày hôm nay. Nhưng giờ thì sao chứ??? Anh chán tôi rồi nên tính chia tay để không còn phải vướng bận ư? Trách nhiệm của anh ở đâu??? Tôi thì không nói làm gì, nhưng, nhưng còn đứa con trong bụng, nó là máu thịt của anh