Đúng thời điểm mà Mỹ Nhân cảm thấy đã không thể nào thở được nữa thì đôi tay ấy bỗng buông lơi. Một cách nhanh chóng và gọn gàng. Cứ như chỉ là một trò bông đùa nào đó. Gương mặt Honda đã hoàn toàn biến sắc, miệng mấp máy những âm thanh của sự sợ hãi. Chiếc cổ tròn trịa đã đỏ ửng lên bởi bị bóp nghẹt quá mạnh. Những tiếng thở dài nặng trịch cùng với nhịp tim đập như trống đánh đã làm cho toàn thân Mỹ Nhân rã rời. Người phụ nữ mỉm cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng về lại chiếc bàn vuông, đeo cặp kính cận lên đôi mắt mà chỉ ít phút trước đây đã như đâm xuyên vào trái tim bé nhỏ của Nhân. Xong đâu đấy, bà ta nói một cách chậm rãi, giọng lạnh tanh không chút cảm xúc:
-Thực tế, đó không phải lỗi của cô. Là do thằng con của tôi đã quá ngu dại và thương người. Nhưng. Cô vẫn là nguyên nhân sâu xa cho cái kết cục tệ hại này. Nếu như cô không ngồi ở đó ngày hôm nay, thì con tôi đã không phải nằm trong đó.
Mỹ Nhân im lặng. Tay vẫn đặt lên ngực để tin chắc rằng mình còn sống sau hành động đáng sợ vừa rồi của người phụ nữ đang đứng trước mặt. Hôm nay có quá nhiều nỗi sợ ập đến với cô. Chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối và bất lực như lúc này.
-Tôi không muốn nói nhiều. Vì lời nói xuông chẳng có giá trị nào cả. Đối với tôi, hành động mới chính là câu trả lời thuyết phục nhất. Cao Thị Mỹ Nhân…
Người phụ nữ gằn từng tiếng một khi đọc tên Honda. Chỉ qua cách nói cũng đủ chứng tỏ cơn thịnh nộ trong tâm thức con người này lớn đến mức nào.
Vẫn không thể cất lời, Mỹ Nhân chỉ biết ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt đầy sợ sệt và hoảng loạn nhìn một cách lén lút vào ánh mắt như dao găm của mẹ Nhật Khoa.
-Một câu ngắn gọn thôi. Nếu con trai tôi không thể đứng lên và đi lại được nữa, thì cả cuộc đời của cô cũng phải giống như đôi chân của nó. Mãi mãi đứng yên và câm lặng. Suốt đời…Suốt đời…
………………
Hiện tại, Nhân đang nhìn chính mình qua tấm gương đã úa vàng qua thời gian trong nhà vệ sinh của bệnh viện. Bao nhiêu nước được hất vào mặt cũng không đủ để cô lấy lại chút gì đó bình tĩnh để có thể đối diện với những gì đã và đang xảy ra. Những lời nói như dao như thép của người đàn bà ấy cứ vang vọng trong đầu Nhân. Một sự dọa nạt. À không. Một lời cảnh báo đầy mùi tàn nhẫn đã được ném thẳng vào mặt cô. Một cách lạnh lùng và không hề thương tiếc. Bằng linh tính của mình, Nhân cảm nhận rằng, những điều bà ta nói rồi sẽ sớm thành hiện thực. Một con người mà ngay cả bước đi cũng khiến người khác phải e dè thì chắc hẳn không điều gì mà con người ấy không làm được. Và Nhân khóc. Òa khóc như một đứa trẻ bị đòn đau. Những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn rơi trên nền gạch men trắng toát như một khúc nhạc đau thương tiễn đưa niềm vui ra đi và đón nhận nỗi buồn nghiệt ngã.
Đời không thể đoán trước chữ ngờ…
Trời tối mịt. Gió lặng. Cây đứng trầm mặc. Con đường vắng như lòng người trống trải đìu hiu. Honda co người trong mớ cảm xúc hỗn độn, bước từng bước chậm chai như ngấu nghiến cho đỡ phần nào cơn khủng hoảng trong lòng. Chàng thanh niên ấy vẫn nằm trong đó, chưa ai được phép vào thăm. Người ta bảo tình trạng cậu ấy rất tệ. Việc làm sống lại chiếc chân phải chỉ còn là câu chuyện của kỳ tích và ý chí con người. Tự nhiên cô thấy đau khổ. Một cảm giác đau khổ chính thức của kẻ xót thương cho đồng loại mình. Cô tự tưởng tượng ra cái thảm cảnh, nếu như không có chàng trai ấy, nếu như chiếc quạt trần rơi xuống thẳng người cô thì bây giờ, cô cũng phải nằm trong đó, mặc cho những dòng thuốc mê làm xác thân mất ý thức, để cho đôi chân từ từ rời khỏi cơ thể, trở thành một bộ phận tàn phế, suốt đời chỉ có thể co lại mà không bao giờ duỗi thẳng ra. Như thế sẽ đau đớn, sẽ tuyệt vọng đến mức nào? Và rồi nước mắt lại chảy. Một sự trân trọng muộn màng mà Nhân bỗng chốc rút ra được. Là rằng, là một người nguyên vẹn, bình thường thật hạnh phúc biết bao…
Chuông điện thoại lại reo. Từng đợt dài. Nhân không muốn nghe. Nhưng nó không để Nhân được yên tĩnh. Cứ reo mãi. Reo như thách thức, như chê trách, như nhạo báng cái hèn nhát đang lấn dần trong con người của cô. Mệt nhọc móc chiếc alo ra khỏi túi quần, mắt Nhân ánh một lên tia sáng ít ỏi nhưng đã tắt ngúm lại thật nhanh. Nếu như trước đây, mỗi lần nhìn thấy số điện thoại này hiện lên trên màn hình, cô vui mừng đến cười toét cả miệng thì giờ đây, một chút gì đó chán nản và nghi ngờ len lỏi trong tâm thức cô, để rồi không còn sự chờ mong cho cuộc gọi đến từ con người này nữa.
-Alo…
-Cục cưng à?
-Hả?...Ờ….anh gọi