Edit: nynuvola
Từ đại học Mai Xuyên về nhà, Đường Nhạc đậu xe dưới tầng hầm rồi vòng ra sân sau trước khi lên lầu.
Trong sân sau có một chum rượu kín, cao đến bắp chân, Đường Nhạc gỡ nắp niêm phong bỏ sang một bên nhìn vào, hơi cúi đầu ngửi thử hương vị rồi hài lòng gật đầu.
Hôm nay không nghe thấy tiếng đàn piano, Đường Nhạc đổi xong dép lê, trực tiếp lên thẳng lầu ba.
Trong phòng truyền ra một vài thanh âm yếu ớt, anh gõ nhẹ cửa, nghe được một tiếng "Mời vào", liền vặn tay nắm cửa bước vô.
Giang Vũ ăn mặc áo len trắng với quần jean màu lam nhạt ở dưới, đôi chân trần đều lún vào chiếc sofa lười hình quả hồng, khuôn mặt chăm chú nhìn bàn tay viết cầm phổ, TV đang chiếu video trực tiếp về một nghệ sĩ diễn tấu.
Đường Nhạc đến gần sofa, cúi người lấy cuốn cầm phổ ra, Giang Vũ vốn đang đang nhắm mắt, lười biếng mở to mắt.
"Anh về rồi à?"
"Ừm.
Hôm nay thế nào? Tiến triển thuận lợi chứ?" Đường Nhạc hỏi tiến độ soạn nhạc.
Giang Vũ bĩu môi: "Kết cấu khá ổn rồi, nhưng cảm xúc biểu đạt cần nặng nề thêm chút nữa."
"Tôi thấy em nặng nề không chỉ một chút thôi đâu."
Giang Vũ im lặng thoáng chốc, khẽ nói: "Dương Khả rất tốt với em, đã từng giúp đỡ em rất nhiều."
Khi chuyển từ phong cách nhạc cổ điển sang hiện đại, cậu có phần bốc đồng.
Giang Vũ từng chịu áp lực rất lớn, hai bên đều chờ xem kịch hay từ cậu, cuối cùng Dương Khả tìm được cậu, muốn cậu phối nhạc cho một bộ phim điện ảnh của anh ta, điều này đã chân chính đưa Giang Vũ vào cánh cửa âm nhạc hiện đại.
Từ đó đến nay đã 9 năm.
Đường Nhạc không yên lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu, lại nghĩ không biết cậu có đọc được mấy bình luận khó nghe trên mạng chưa, nhất thời cảm thấy có chút đau lòng.
"Tiểu Vũ, xuống đây, tôi dẫn em đi xem thứ này."
Hai người đi đến cái chum ở vườn sau kia, Đường Nhạc chỉ vào niêm phong trên nắp chum rồi nói Giang Vũ mở ra.
Giang Vũ ngoan ngoãn gỡ niêm phong, xộc vào mũi là mùi rượu thơm ngọt ngào, cậu cúi đầu nhìn vào trong chum, gạo nếp trắng như tuyết lấp đầy dưới đáy, thân gạo có một vài lỗ thủng, rượu rỉ ra trong suốt.
Hai mắt Giang Vũ mắt sáng rực: "Đây là...!cơm rượu?"
"Đúng vậy, thích ăn không?"
"Thích! Mỗi tội ở Ý không có, phải đến khu phố Tàu mua, hơn nữa mùi vị còn không phải chính thống, ăn không ngon bằng ông bà làm cho em, anh mua cái này ở bên ngoài sao?"
"Là......!Tôi làm."
Đường Nhạc xoa mũi, hiếm khi thấy xấu hổ, anh không có thói quen chia sẻ với người khác sở thích của mình.
"Anh còn biết làm cơm rượu nữa hả? Giỏi ghê nha!" Vẻ lười nhác trước đó của Giang Vũ đã biến mất, như thể được trải nghiệm chuyện này là điều khó