Edit: nynuvola
Sau khi cúp điện thoại, cả người Giang Vũ đều bất an.
Đường Nhạc còn dạy ở trường chưa về, cậu chạy một mạch từ lầu ba xuống tầng trệt, chào hỏi dì giúp việc, lại từ đó chạy ra sân sau, ngồi xổm dưới đất, trong bụng đầy tâm sự lôi điện thoại ra, rối rắm có nên gọi hỏi Đường Nhạc một chút hay không.
Câu hỏi ảnh hưởng đến lòng tự tôn thế này, mở miệng ra có vẻ không hay lắm......!
Đột nhiên màn hình di động sáng lên, là cuộc gọi đến của Đường Nhạc, Giang Vũ hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng luôn di động xuống đất, thật vất vả lúng túng bấm nhận.
【Tiểu Vũ, em đang ở nhà à?】Thanh âm bên cạnh Đường Nhạc có chút ồn ào, anh vừa đi vừa hỏi.
【Vâng.】
【Em có tiện đến thư phòng tôi một chuyến không? Giúp tôi tìm món đồ.】
【Được, không thành vấn đề.】
Giang Vũ xoay người, nhanh chóng chạy lên lầu hai mở cửa thư phòng đi vào.
【Em nhìn thử xem trên bàn có một xấp tài liệu viết chữ của tôi, đóng gáy và có bìa màu nâu với tiêu đề A Brief Talk on Literary Trends.】
【Trên bàn em không thấy, để em tìm thử xem.】
【Tôi có lẽ đặt nó trên giá sách phía bên tay phải, em đến đó nhìn thử.】
Tài liệu quả thật nằm trên kệ sách, Giang Vũ lấy xuống, ngoài bìa là chữ viết tay, chữ cũng như người, nét bút mạnh mẽ hữu lực, cậu vô thức vuốt ve nó hai lần, tưởng tượng bộ dáng Đường Nhạc đang dùng bút máy viết chữ.
【Tìm được rồi sao?】
【Ừm, phải mang đến cho anh à?】
【Không cần đâu, may mà chưa ném đi, xong việc rồi, em cứ để nó trên bàn giúp tôi là được.】
Cúp điện thoại, Giang Vũ ở thư phòng không đi, cậu ngồi lên chiếc ghế phía sau kệ sách, mở tập tài liệu.
Có vẻ như là đủ các loại tư liệu được sao chép từ nhiều cuốn sách khác nhau, sau đó tổng hợp lại theo cách hiểu của Đường Nhạc, sẽ có những ghi chú viết tay của anh vào mỗi khoảng trống cuối trang.
Nội dung trong sách nói về những thay đổi tư tưởng và trào lưu văn học do tình hình chính trị hỗn loạn vào thời kỳ Nam Bắc triều, Giang Vũ nhìn một lát liền từ bỏ, chuyển sang xem những đoạn ghi chú của Đường Nhạc.
Một số thứ được bổ sung, còn có giải thích riêng và một ít là câu hỏi đặt ra.
Giang Vũ xem rất nghiêm túc.
Bỏ qua ham muốn do tin tức tố mang lại, cậu hy vọng sẽ hiểu Đường Nhạc nhiều hơn một chút, càng ngày càng đến gần anh.
Chờ cậu khép cuốn tài liệu, đã hơn một tiếng sau.
Giang Vũ đứng dậy vươn người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhá nhem tối, ánh chiều tà hắt vào ấm áp dễ chịu.
Cậu nhìn theo hướng ánh nắng chiếu qua, ở góc bên trong giá sách, có một cái kệ đựng bằng gỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn rất khó phát hiện.
Giang Vũ bước tới, nhìn những quyển sách trên kệ đều là những mẫu sổ nhỏ, lung tung nhiều loại, có tiểu sử, tiểu thuyết, thư từ, và một ít giấy bút các loại, những quyển sách nhỏ này đều đã bị đọc qua, bên trong còn có thẻ kẹp sách.
Cậu tiện tay mở một cuốn lên xem, lật đến trang đánh dấu, trên thẻ kẹp sách không viết chú giải mà là dòng "Loại trà này rất đáng để thử", Cậu nhìn nội dung bên trong, nó nói về thói quen ẩm thực xã hội cũ, làm thế nào để "Quét tuyết pha trà".
(Quét tuyết pha trà 扫雪烹茶: xuất phát từ một điển cố, dùng nước tuyết tan để pha trà ngày đông tuyết rơi)
Giang Vũ lại mở thêm mấy cuốn nữa, đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy những ghi chép liên quan đến việc làm diều giấy và cơm rượu chưng cất theo phương pháp cổ xưa, được Đường Nhạc dùng thẻ kẹp sách đánh dấu.
Có vẻ anh đã thử một vài thứ, một vài cái khác thì chưa.
Giang Vũ tựa như chạm vào lớp mặt nạ trẻ con của anh dưới lốt một giáo sư nghiêm túc thành thục.
Nếu được, cậu hy vọng người có thể cùng Đường Nhạc bồi đắp những việc nhỏ đầy hứng thú kia chính là cậu.
Mãi đến khi......!Giang Vũ lật ra một cuốn sách nhỏ không có nội dung trang bìa, bên trong là hình vẽ nam nữ trần trụi, cơ thể dây dưa nhau, đủ các loại tư thế kết hợp.
Hình ảnh quá mức kích thích xuân sắc, Giang Vũ mới lướt xem vài trang mặt đã đỏ bừng, phía sau còn có hình ảnh nam với nam hành sự nữa.
May là lần này giáo sư Đường không dùng thẻ kẹp sách ghi chú "Đáng để thử một lần", cậu vội vàng thả sách về chỗ cũ, khuôn mặt như thiêu như đốt.
Đường Nhạc xem mấy loại xuân cung đồ đó, thật sự vì không được sao?
Không đợi Giang Vũ nghĩ tới cái kết quả, cậu chợt nghe thấy tiếng oto quen thuộc, là Đường Nhạc lái xe vào gara.
Giang Vũ nhanh chóng rời khỏi "Hiện trường gây án", đi xuống dưới lầu một, đúng lúc này Đường Nhạc cũng từ ngoài bước vô.
"Tiểu Vũ, em sao thế? Khó chịu ở đâu à? Sao mặt đỏ quá vậy?"
Đường Nhạc cởi áo khoác treo lên, tiến lại sờ mặt Giang Vũ, nhẹ nhàng áp lên trán đối phương, xác nhận Giang Vũ không phát sốt mới buông ra.
"Không sao hết......!Máy sưởi trong phòng có hơi nóng..." Giang Vũ bị động tác tự nhiên thân mật này của Đường Nhạc làm cho trống ngực đập thình thịch, luôn cảm thấy Đường Nhạc hôm nay không còn là Đường Nhạc mà cậu biết ngày trước nữa.
Cậu rối rắm giữa việc rốt cuộc Đường Nhạc "không được" hay là vì đã phát hiện ra "bí mật nhỏ" của anh.
Ăn xong cơm tối, Đường