Edit: nynuvola
Sau khi giới thiệu qua loa với Hàn Bình, Giang Vũ liền kéo Đường Nhạc vào lều của mình.
Người không có một chút kinh nghiệm leo núi nào chắc chắn rất thảm.
Ở trong lều cởi giày ra, Đường Nhạc quả nhiên bởi vì mang vớ quá mỏng, vừa bẩn vừa ướt mà lòng bàn chân đã tấy đỏ, may mắn mà chưa nổi bọng nước.
Giang Vũ kêu anh ngồi xuống, rót một ít nước vào ly, muốn dùng khăn ướt lau chân cho Đường Nhạc.
Đường Nhạc lập tức rụt chân lại: "Để anh tự làm."
"Đừng nhúc nhích." Giang Vũ trừng mắt nhìn anh, Đường Nhạc liền dừng động tác, ngoan ngoãn để cho Giang Vũ làm.
Sau khi rửa chân sạch sẽ, Giang Vũ lấy một đôi tất dự phòng từ ba lô leo núi của mình đeo cho anh.
"Balo và quần áo của anh ở đâu ra vậy?"
"Lúc dưới chân núi, tôi có hỏi qua người nông dân, họ bảo nếu mang theo quần áo thì không thể lên núi, trong xe chỉ có một bộ đồ thể thao, anh trai làm nông kia rất nhiệt tình cho tôi mượn thêm một bộ quần áo bông và balo, tôi đơn giản thuê lại, sau đó được người ta dẫn đường mang lên đến đây, nếu không chắc chắn giờ vẫn còn lạc."
"Cái nhánh cây này......" Nhìn cái gậy chống cùi bắp kia, Giang Vũ lại không nhịn được cười phá lên.
"Được rồi đừng cười nữa, là do anh trai đó thấy tôi mệt quá nên bẻ cho tôi......" Đường Nhạc càng nói, Giang Vũ càng cười đến không tim không phổi.
Cậu cảm thấy, một Đường Nhạc chật vật như vậy, trong mắt cậu tựa hồ đang hiện hữu đầy sức sống, không phải là vị giáo sư chuyện gì cũng biết làm, không thể mắc sai lầm.
Đường Nhạc vì cậu mà rời khỏi khu vực an toàn của chính mình, bước chân đến nơi anh hoàn toàn không quen thuộc, thất tha thất thiểu vào Oanh sơn, xuất hiện trước tầm mắt cậu.
Phần tâm ý trực tiếp như thế, cậu chẳng việc gì phải do dự nữa.
"Em sẽ đi hỏi mọi người có mang dư gậy leo núi không, anh đã có túi ngủ chưa?"
"Chưa......Chúng ta không thể ngủ cùng nhau sao?" Đường Nhạc ngạc nhiên trả lời.
Giang Vũ thở dài: "Giáo sư Đường, em một mình ra ngoài, đương nhiên phải mang theo túi ngủ đơn, hay để em ra ngoài hỏi thử xem."
Kết quả vẫn là Hàn Bình chuẩn bị đầy đủ mọi thứ bao gồm túi ngủ dự phòng và gậy leo núi.
Giang Vũ đi theo Hàn Bình đến lều lấy đồ, ánh mắt Hàn Bình phức tạp nhìn cậu: "Người đó là đối tượng của cậu?"
"Ừm." Giang Vũ quyết đoán gật đầu.
"Vậy là tôi không có cơ hội nào sao?" Hàn Bình tìm được đồ, đưa cho Giang Vũ, vẫn chưa từ bỏ ý định ban đầu.
Giang Vũ do dự chốc lát, dù sao cũng vừa mới mượn đồ xong, chắc là nên lựa lời khéo léo để nói chút nhỉ?
"Đội trưởng, anh là người tốt......"
"Phụt......" Hàn Bình một chút mặt mũi cũng không cho, vội giơ tay lên vỗ vai cậu,, "Đều là thời đại nào rồi còn phát thẻ người tốt? Được rồi, cậu trở về đi."
"Cảm ơn đội trưởng." Giang Vũ thật lòng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn đã chăm sóc tôi suốt quãng đường."
"Cậu nói lời này có hơi xa cách đấy, dù sao chúng ta cũng sớm chiều ở chung nhiều ngà......"
"Tiểu Vũ? Em ở trong sao?" Ngoài lều đột nhiên truyền đến giọng nói của Đường Nhạc.
"Em ở đây!" Giang Vũ xốc