Edit: nynuvola
Khi Trì Đông lên đến độ cao 20.000 thước Anh, Đường Nhạc mới khó khăn cất cánh.
Chiếc máy bay cách mặt đất 20.000 thước Anh rất xa, Giang Vũ và Lance ngồi trên khoảng đất trống ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một chấm đen nhỏ.
"Anh thật sự định để người kia nhảy 10 lần hả?" Giang Vũ trêu chọc Lance vài câu.
"Liên quan gì tới tôi." Lance đứng dậy phủi phủi đất bụi trên mông, phất tay với Giang Vũ, "Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại."
Giang Vũ cảm thấy Lance không những thú vị mà còn thản nhiên quá mức, lấy đồ vật từ trong túi ra ném cho y: "Của anh này, ngay cả chứng minh thư cũng không cần à?"
Lance tiếp được tiện tay nhét nó vào túi: "Cảm ơn cậu, về sau sẽ đến tìm cậu chơi." Y nói xong liền xoay người bỏ đi ngay.
Trì Đông trên kia chắc là đã thấy Lance đi rồi, không chờ chân chạm đất đã cởi dây cột dù, đuổi theo phương hướng của Lance.
Một cặp đôi kỳ lạ.
Trong lòng Giang Vũ lặng lẽ tăng thêm hảo cảm dành cho vị Alpha này.
Có điều giáo sư Đường ở trên máy bay chuẩn bị nhảy dù thì không được nhẹ nhàng thoải mái như thế.
Anh lặp đi nghe lại chỉ dẫn của huấn luyện viên "Hai chân phải chụm lại và giữ cân bằng khi chạm đất", "Bảo đảm cảm xúc ổn định", "Mở rộng cánh tay", vất vả bồi đắp tâm lý bao nhiêu mãi đến lúc cánh cửa cabin mở ra, anh vẫn cảm thấy choáng váng.
Độ cao 15.000 thước Anh không phải trò đùa, muốn nhảy xuống đòi hỏi phải có sự can đảm tuyệt đối.
Còn không đợi anh hít sâu một hơi, giọng nói của huấn luyện viên được cột với anh phía sau đã vang vọng bên tai "Ready? Lets go!" Trong nháy mắt ấy, anh bị đẩy xuống.
Toàn thân căng cứng, hô hấp dồn dập, cảm giác căng thẳng và ngột ngạt dội lên, Đường Nhạc dường như thấy bản thân sắp đối mặt với tử thần, gió buốt lạnh thấu tựa hồ xé rách da mặt, anh không thể nào duy trì khẩu hình miệng nữa, không dám há ra mà cũng không hoàn toàn đóng lại.
Điều may mắn nhất chính là không có ai ghi hình quá trình này.
Huấn luyện viên có vẻ đang nói gì đó bên tai nhưng trước mắt anh không còn tâm trạng nào mà nghe lọt nữa, dưới tác động rơi tự do, anh chỉ cảm thấy adrenalin tăng vọt và tuyến thể nhảy nhót loạn xạ.
Không trọng lực làm tay chân anh cứng đờ, đôi mắt cũng không mở ra được, chẳng biết đã giằng co bao lâu, đúng vào khoảnh khắc ấy, một tiếng Bụp vang lên, bọn họ đột nhiên ngừng lao nhanh, cơ thể anh chấn động, giống tàu lượn siêu tốc đi tới điểm cao nhất, trái tim mất đi nhịp đập.
Bọn họ bắt đầu hạ cánh với tốc độ vừa phải.
Anh rốt cuộc có thể kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt, nghe được huấn luyện viên nói "Open your eyes!"
Mở mắt ra, thế giới kỳ diệu hiện hữu ngay phía trước.
Anh đang trôi dạt giữa đất trời, nhỏ bé nhưng chân thật, trên đầu là bầu trời xanh rất gần rất gần, cúi đầu liền trông thấy núi đồi nhấp nhô và biển hồ đồng bằng.
Mọi thứ trên dưới đất đều thu nhỏ lại, biển hồ biến thành ao nước, cao tốc thành một đường thẳng, động vật và con người đều là những chấm bé xíu.
Bên tai không còn gió rít, toàn thế giới an tĩnh đến mức một chút âm thanh cũng không nghe ra.
Đẹp tuyệt vời.
Đường Nhạc trước nay chưa từng nhìn thấy khung cảnh như vậy.
Đây là đi từ chật vật đến sảng khoái, kích thích đến yên tĩnh, mà bản thân anh chỉ là một con thuyền nhỏ lênh đênh.
Sự hưởng thụ này không thể kiếm được từ việc đọc sách.
Giây phút rơi xuống đất, hai chân anh chụm về phía trước, an toàn "Ngồi" vững trên mặt cỏ, chân tay và nhịp tim còn chưa trở về bình thường.
Giang Vũ lo lắng chạy tới trước mặt anh, nhìn thấy vẻ mặt anh không giống như đang sợ hãi mới thoáng yên tâm.
Cậu giúp Đường Nhạc cởi bỏ trang bị và áo cứu sinh, nhìn những ngón tay trống trải của anh, lại mở túi áo khoác, tìm kiếm chiếc nhẫn đeo lên.
Vì để đảm bảo an toàn khi nhảy dù, tất cả những đồ vật và trang sức kim loại đều phải cất đi.
Giang Vũ nghiêm túc tự tay lồng nhẫn vào ngón áp út của Đường Nhạc, đoạn cúi đầu đặt môi mình hôn vào ngón tay ấy.
Đây là hành động thân mật thầm kín, trong lúc bàng hoàng Đường