Edit: nynuvola
Dạo gần đây Tống Thích cảm thấy khá khó chịu, tất nhiên không phải do sự nghiệp của y.
Dự án Dệt mộng của nhóm bọn họ đã hoàn thành thử nghiệm lâm sàng giai đoạn ba và gửi đơn xin ra mắt thị trường, để chúc mừng vì hoàn thành những vất vả mấy năm qua, y quyết định tặng cho mọi người một kỳ nghỉ dài nhỏ.
Một số đồng nghiệp hẹn nhau sẽ đi Hawaii nghỉ phép, y khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình từ họ, một mình đến hòn đảo không nổi tiếng lắm.
Y không ngờ bản thân có thể gặp được "Người quen" ở chỗ này.
"Người quen" kia tên là Đàm Minh Phong, sống cùng tầng lầu khách sạn với y.
Chuyện này phải kể ngược trở lại cái ngày y bay từ Mộc Thành về Tuyên Thành, lần đó vội vàng tạm biệt Đường Nhạc vì nhận được thông báo bên phía Tuyên Thành yêu cầu y mau chóng đổi chuyến bay để về xử lý sự cố thiết kế thí nghiệm.
Do thay đổi chuyến bay bất ngờ, khoang phổ thông đều đã kín chỗ, trợ lý của y phải liên hệ với bên hãng hàng không nửa ngày mới tranh thủ được chiếc ghế cuối cùng trên khoang hạng nhất.
Lúc Tống Thích lên máy bay tâm trạng không quá tốt, lời chia tay kia khiến y rất buồn bã, cảm xúc hụt hẫng là điều không thể tránh khỏi.
Khoang hạng nhất thiết kế hai ghế ngồi cạnh nhau, vị trí của y nằm kế cửa sổ, chỗ bên lối đi là một Alpha cao lớn tay dài chân dài đang ngồi, hắn mở rộng ghế thoải mái nằm, trên đầu là gối kê, còn đeo thêm một cặp kính râm che hơn nửa khuôn mặt.
Tống Thích đứng ngay lối đi vài giây, phát hiện Alpha này dường như không có ý định đứng dậy cho y bước vào.
Y đành phải cúi đầu lịch sự mở miệng: "Xin thứ lỗi."
"Không thể."
Tống thích: "??"
"Thời gian riêng tư, không nhận yêu cầu chụp ảnh chung." Cho dù mang kính râm, Tống Thích vẫn có thể nhìn ra đôi lông mày đang xoắn tít lại của hắn, dáng vẻ rất khó chịu.
Tống Thích tưởng y nhớ sai vị trí, vói tay vào túi đựng định tìm điện thoại nhìn thử để xác nhận lại số ghế ngồi một chút.
"Ký tên càng không thể, khỏi cần phải lấy ra đây." Alpha đeo kính râm có phần bực bội.
Não tàn, ảo tưởng sức mạnh.
Tống Thích trong lòng âm thầm đánh giá Alpha, sau khi mở điện thoại xác nhận vị trí của y chính xác là chỗ này, cười lạnh nói: "Vị tiên sinh này, chỗ ngồi bên cạnh cậu là của tôi," Ngữ điệu y mang theo châm chọc, "Phiền cậu nhường đường một chút, nơi đây chẳng có ai biết cậu cả, không cần che đậy dung nhan chim sa cá lặn của mình đâu."
"Không thể nào, tôi đã mua vé cho chỗ bên cạnh! Tôi từ trước đến nay...." Tống Thích không mấy hứng thú nghe hắn lảm nhảm, trực tiếp đưa màn hình chụp vé máy bay điện tử của y ra trước mặt hắn.
Sau đó, Alpha tự luyến kia lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, mới biết ban đầu đúng là đã mua hai vé, nhưng vì trợ lý