Trận mưa này kéo dài liên tiếp bốn ngày trời mới chịu trong xanh quang đãng trở lại.
Sau cơn mưa, thời tiết trở nên thật oi bức, càng ngày càng nóng, đến trung tuần tháng năm, các đội đãbắt đầu chuẩn bị sẵn lưỡi hái để bước vào mùa thu hoạch.
Lâm Tư Tư hôm nay ăn quả anh đào Chu Tùng Bách mang về cho nàng, quả anh đào này ăn thật ngon, nàng cũng thích ăn.
Ăn xong anh đào liền tính toán cũng đã đến lúc biểu lộ thái độ với mẹ chồng.
cungquanghang.com
Vì thế chờ Chu lão thái từ bên ngoài mang theo rổ rau dại mới hái trở về, Lâm Tư Tư liền nói: "Nương, mấy ngày tới là vào vụ thu hoạch hè thu, nhưng con mang thai ở thời điểm này thì không thể xuống ruộng được.”
Nàng vừa nói Chu lão thái liền hiểu, thu hoạch vụ hè thu là cực mệt, hơn nữa mang thai ba tháng đầu rất dễ xảy ra chuyện, nếu mệt mỏi quá độ, vậy thật sẽ có ngoài ý muốn.
cungquanghang.com
không ít vợ chồng trẻ tuổi trong thôn đều như thế, thai đầu tiên không có kinh nghiệm, không biết mình mang thai, vì thế làm việc quá sức lực, sau đó xảy thai cũng không ít.
"Đến lúc đó để mẹ với Tùng Bách cùng nhau đi gặt là được, con ở nhà nấu cơm cho mẹ với nó đi.” Chu lão thái nói.
"Con cảm ơn nương." Lâm Tư Tư không nghĩ tới bà lại đồng ý nhanh như vậy, không kiềm được cảm động nói.
"Cái này có gì mà cám ơn, con không nói sẽ cũng sẽ nghĩ đến, mới mang thai ở mấy tháng đầu khôngthích hợp đi thu hoạch lúa." Chu lão thái nói.
Nàng cảm thấy con dâu hiện tại thật sự là quá khách sáo, văn vẻ dài dòng, không khác gì mấy người có ăn học cao trong thành phố.
Vả lại, thời tiết hiện nay quá nóng bức rồi, mặt trời vừa lên cao một chút thì nắng nóng không chịu nổi, nếu lỡ trúng nắng thì càng nguy hiểm hơn, ai bồi thường cháu trai cho bà?
Hơn nữa chỉ là thu hoạch lúa mà thôi, thiếu một người phụ nữ mang thai như con dâu bà thì cũng có sao đâu, nếu đại đội trưởng đến đây, bà cũng có thể trả lời được.
Bất quá đại đội trưởng hiển nhiên không nhàm chán như vậy, phụ nữ có thai không đi tham gia thu hoạch lúa trong thôn cũng không chỉ một, đương nhiên cũng có một vài người nguyện ý đi tham gia.
Hạ bận rộn nửa tháng, thu bận rộn bốn mươi ngày.
So với thu hoạch vụ thu, thì thu hoạch vụ hè tất nhiên sẽ nhẹ hơn một chút, nhưng đối với Lâm Tư Tư mà nói, vẫn là mệt chết người.
Việc thu hoạch vụ hè, kế hoạch lớn như thế ở trong thôn, tất nhiên
dưới mắt cây trồng vụ hè hiển nhiên là muốn nhẹ nhõm bất quá ở nơi này, vậy hay là Chu Tùng Bách là không tránh khỏi, ngay cả cả nhà anh hai ở thành phố cũng đều phải trở về, thì anh lại có lý do gì từ chối?
Đây cũng đồng nghĩa với, buổi tối Chu Tùng Bách phải đến chuồng heo trong rừng, đến gần sang mới về thì dù nghỉ ngơi nửa giờ cũng không được, ăn bữa sang xong đã phải xuống ruộng làm việc.
Mãi cho đến chạng vạng mới trở về, ăn cơm tối tắm rửa xong thì nằm dài trên giường không ngồi nổi.
Lâm Tư Tư đều đau lòng muốn chết.
Bận rộn đúng là nàng không thể giúp được, nhưng thức ăn của nàng là làm cực tốt.
Mỗi bữa cơm nhất định phải có thịt, buổi sáng chiên trứng gà cho anh, làm thịt nướng ăn kèm với banh bao, và một chén súp xương đậm đặc.
Giữa trưa nàng tự mình đưa cơm đi qua, bởi vì phải mang theo không được tiện, vì thế nàng liền trực tiếp làm bánh mì sswa sang, lại dùng ấm nước đun một ấm súp bằng nước linh tuyền.
Buổi tối trở về liền ăn mì hoặc là sủi cảo, nửa đêm cũng mang bánh bao đến chuồng heo.
Chu lão thái tuy rằng đau lòng những món ăn ngon thế này tốn kém, nhưng bà thấy con dâu chăm sóc à con trai như vậy, trong lòng Chu lão thái cũng cảm động.
Đây nếu đổi thành con dâu nhà khác, có ai nỡ tốn kém như thế?
Nhưng Chu lão thái cũng nhắc nhở vài câu, bảo nàng đừng phung phí tiền mua thức ăn quá.
Nhưng đứa con dâu hiếu thuận của bà lại nói như vầy: "Nương, nương không cần đau lòng mấy thứ này, công việc mệt mỏi cực khổ như thế, không ăn ngon một chút thì làm sao được? Nếu mệt đến ngã bệnh, đến bệnh viện một chuyến liền xài hết bao nhiêu tiền, chi bằng số tiền đó để dnafh mua thức ăn, thân thể mẹ khỏe mạnh, con và Tùng Bách cũng có thể yên tâm."
Chu lão thái liền không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cũng thực sự rất thoải mái.
Trưa hôm nay Lâm Tư Tư lại đưa cơm tới, cơm trưa là bánh bao, bột bắp chưng và thịt nướng.
Lão Chu nhà bên kia cũng nhìn thấy, mấy ngày nay bọn họ đều thấy ở trong mắt, cuộc sống của nhà chú sáu tụi nhỏ thời gian gần đây, quả thật rất tốt.
Chu Tuyết Lê đương nhiên cũng đến tham gia thu hoặc vụ hè, nàng ta ăn bánh bắp cứng còng khô khốc, đưa mắt nhìn về phía Chu lão thái còn có Chu Tùng Bách vừa ăn bánh bao
cùng thịt nướng, cuộc sống này quả thực không thể sống tiếp nữa!
"Trong nhà thằng sáu có phải phát tài hay không, sao lại ăn uồng sang trọng như vậy?" Chu lão tam ca nhịn không được nói.
"Ăn phần của mày đi, có thể phát tài gì chứ, không phải vợ thằng sáu thấy nó mệt mỏi nên lo lắng cho nó sao. " Xin phép trở về giúp Chu lão nhị ca nói.
“Mấy món mà chú sáu ăn, còn ngon hơn cả thức ăn mà chúng ta ăn trong thành phố nữa.” Con trai của anh thứ hai là Chu Kiến Đảng bĩu môi nói.
“Số tiền mà chú hai gửi về, nhà họ hưởng hết mà.” Chu Tuyết Lê liền hừ hừ nói.
"Mày bớt nói chút đi!" Chu Kiến Vĩ cau mày nói.
Chu Tuyết Lê mắng: "Còn anh cũng bớt bợ mông ông ấy đi, cũng đâu có thấy người ta mời anh qua ăn được miếng thịt nào!”
“cô ba tụi nhỏ à, cô cũng đừng nói như thế, nếu chú sáu đến kêu anh hai cô qua đó ăn, vậy không phải sẽ mời cả đoàn người bên đây sao? Thịt nào đủ?” Vương Phương bênh vực nam nhân nhà mình.
Chu Tuyết Lê nghĩ, quả nhiên hai vợ chồng này là một phe, trước kia nàng đúng là bị Vương Phương qua mặt mà!
Bất quá, thì thầm như vậy cũng không chỉ đám người nhà lão Chu v.v... A, từ lúc bắt đầu vụ thu hoạch đến nay, Lâm Tư Tư mỗi ngày đưa cơm lại đây, đám người trong thôn đều đang bàn tán về chuyện này.
Lâm Tư Tư lại không thèm để ý, tiền của nàng lai lịch chính đáng làm ra, ai dám nói nàng không phải?
Chu lão thái cũng là cực kỳ mệt mỏi, nên cũng không quản được nhiều như vậy, ăn bánh bao kèm thịt nướng ngon lành.
Chu Tùng Bách lại chỉ có vùi đầu ăn nhiều phần anh thích nhất, đó mà món thịt nướng mà nàng dâu nhà anh làm.
Mấy đũa thịt nướng và vài cái bánh bao xuống bụng, Chu Tùng Bách lúc này mới cảm thấy mình như được sống lại, thật sự, quá mệt mỏi.
"Tùng Bách anh mau thừa dịp lúc này đi ngủ một chút đi." Lâm Tư Tư nói.
Chu Tùng Bách húp xong món canh tôm khô, liền gật đầu, nói : "Vậy vợ yêu đợi một lát nữa đi chung với Thái Chiêu Đệ trở về."
Thái Chiêu Đệ bên kia cũng sang đây đưa cơm, nàng cũng vẫn chưa xong.
Lâm Tư Tư gật đầu đáp ứng, Chu Tùng Bách uống xong liền ngủ ngay lập tức, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.
Chu lão thái ăn xong rồi, cũng mau chóng nằm trên cỏ nghỉ ngơi một chút, người cũng đã già, nên cũng chịu không nổi khi làm việc quá mệt nhọc.
Lâm Tư Tư cũng không quấy rầy hai mẹ con bọn họ, đi theo Thái Chiêu Đệ về nhà.
Thái Chiêu Đệ nhỏ giọng nói: " chị có biết mọi người trong đội đều đang bàn tán về nhà chị đó.”
"Hả?" Lâm Tư Tư không rõ chân tướng nói.