Đã qua một tháng, Tô Vận như cũ bị giam trong sân sau của khu kiểm lâm, nàng càng ngày càng gầy gò, thần trí càng ngày càng mơ hồ, nhưng vẫn nghĩ đến việc rời đi.
Trong vòng một tháng qua trừ bị nhốt ở chỗ này ra nàng không đi đâu được, nàng thậm chí có thể cảm thấy mùi hôi thôi toàn thân tản ra.
Bất quá sáng sớm hôm nay, người kiểm lâm khiêng nàng đến một quán trọ nhỏ dưới núi, đầu tiên là đưa đến phòng khám xem bệnh, thời gian qua Tô Vận luôn ở trong trạng thái hôn mê hỗn độn.
Người ở đây rất nhiều, nàng muốn kêu cứu mạng, nàng muốn trốn ra, nhưng phát hiện toàn thân không có khí lực.
Đương lúc người kiểm lâm muốn cõng nàng trở về núi lần nữa, Tô Vận đã cảm thấy tuyệt vọng, nhưng từ trong đám người lại thấy được một nữ nhân cõng balo du lịch. Tô Vận bắt đầu giùng giằng, tuy nàng không thân với người nọ, nhưng lại là quen biết, nàng muốn kêu cứu.
Nhưng mà người kiểm lâm tiếp tục cõng nàng đi, nữ nhân kia mải kiểm tra balo cũng không chú ý tới nàng.
Tô Vận tuyệt vọng muốn khóc, song nước mắt lại không rơi một giọt nào.
Bất quá rất may mắn chính là, trời đột nhiên mưa xuống như thác đổ.
Mưa tháng sáu, tới vừa nhanh vừa mạnh, nhưng bởi vì trận mưa này, đường núi nguyên bản không dễ đi trở nên càng khó đi hơn, người kiểm lâm không còn cách nào chỉ có thể cõng Tô Vận về lại quán trọ nhỏ.
Tuy người kiểm lâm đối với Tô Vận không hỏi han gì đến, nhưng lại không có bất kỳ xúc phạm nào, ngược lại rất nhiều lúc còn lộ ra cung kính từ trong xương.
Mạc Duẫn núp bên ngoài quán trọ, nàng nhìn nước mưa vỗ xuống đất, giọt mưa lớn như hạt đậu nện xuống không chút khách khí, nguyên bản nàng chuẩn bị quá giang xe trở về thành, kết quả đột nhiên hạ trận mưa này, Mạc Duẫn ngoắc mép cười: "Đây xem như là trấn nhỏ đổ mưa giữ khách sao?"
Nếu mưa đã lớn như vậy, nàng cũng không muốn đội mưa rời khỏi, dứt khoát vào quán trọ đặt gian phòng ở một ngày ngắm cảnh mưa đi.
Phòng Mạc Duẫn ở lầu hai, còn là gian cuối hành lang. Mạc Duẫn vừa đi vừa mở di động xem tin tức, khóe miệng vừa giơ lên lại trở về bình đạm.
Mấy ngày nay thường xuyên thấy Tô Vận thu mua một lượng lớn những công ty khác, bên dưới cũng khen ngợi thiên tài kinh doanh Tô Vận bắt đầu quật khởi, mà Mạc Duẫn lại rất nghi hoặc, trong số sản nghiệp Tô Vận thu mua, lại có một công ty do Phong Lưu kinh doanh. Mạc Duẫn nghĩ đến nữ nhân yêu nghiệt lạnh như băng lại không được tự nhiên kia, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Muốn tiền đến mức lục thân không nhận sao?"
Phong Lưu và Diệp Thời Tầm là bạn tốt, chân chính trải qua sinh tử giao tình, Tô Vận cùng Diệp Thời Tầm bởi vì quan hệ của người đời trước, các nàng cũng không đến nỗi nháo quá khó coi, nhưng Tô Vận hiện tại thật đúng là kỳ quái.
Mạc Duẫn vừa cất điện thoại di động, vừa tìm kiếm phòng mình, kỳ thực phòng nàng rất dễ tìm, nhưng nàng lại có thói quen nhìn trái nhìn phải xem 'hàng xóm' là ai.
Cửa phòng cách vách chưa đóng lại, Mạc Duẫn tùy ý liếc thấy có một nữ nhân bị người thô lỗ ném lên giường, Mạc Duẫn đang tò mò, đột nhiên cửa bị mở, một nam nhân âm u cổ quái bước ra. Không chỉ vậy còn muốn khóa trái cửa phòng, hắn ngồi xuống đất ngay ở cửa giống như thần giữ cửa vậy.
Mạc Y tò mò nhìn hắn, lại nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia.
Nhưng mà Mạc Duẫn còn chưa kịp mở miệng hỏi, nam nhân đột nhiên bật dậy đẩy Mạc Duẫn, ý đồ đuổi Mạc Duẫn rời khỏi.
"Hừ, ta nhìn một chút làm sao vậy? Ngươi động thủ một cái nữa xem?" Mạc Duẫn cũng nổi giận, nàng chẳng qua chỉ nhìn nhiều hai lần, nam nhân này lại bắt đầu đẩy người.
Cũng không biết người kiểm lâm có nghe hiểu Mạc Duẫn hay không, Mạc Duẫn đột nhiên lui về sau hai bước, mặt đầy mừng rỡ từ trên người lấy ra nắm đấm gai, vật này cuối cùng lại có đất dụng võ!
Lần trước dùng chính là để cứu Tô Vận, kết quả cứu phải đồ sói xám vô ơn, không nói hai lời nửa đêm thú tính đại phát ăn sạch sẽ bản thân.
Hôm nay không có Tô Vận, để xem bổn táo làm thế nào anh dũng sử dụng dạy dỗ nam nhân quái gở này.
Thuần thục thành thạo đem người đánh ngã, Mạc Duẫn vốn định ném người ở hành lang mặc kệ, nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn quyết định đưa người vào phòng, dẫu sao bày ở hành lang thật ảnh hưởng cảnh sắc.
Từ trên người nam nhân mò tới thẻ mở cửa, Mạc Duẫn thật vất vả mở cửa ra, nhưng mà thứ bên trong làm nàng chấn kinh tại chỗ.
Vị Tô tổng vô số người hâm mộ trên mạng, giờ phút này chật vật tựa bên cửa sổ, tựa hồ muốn nhảy cửa sổ rời khỏi, nhưng lại hết sức mệt mỏi dựa vào tường trượt xuống đất.
Mạc Duẫn cũng mặc kệ nam nhân ngoài cửa, Tô Vận tên này tuy cặn bã một chút, nhưng hai người tốt xấu cũng từng có gì đó, một ngày phu thê trăm ngày ân, Mạc Duẫn cũng không biết tâm cảnh mình bây giờ là như thế nào, vô cùng thương tiếc đi tới.
"Tô Vận? Tỉnh lại đi, Tô Vận..."
Mạc Duẫn nhẹ nhàng gọi, lại không được bất kỳ đáp lại nào.
Mạc Duẫn nhìn hoàn cảnh xung quanh, còn có Tô Vận hôn mê bất tỉnh, nàng giúp Tô Vận kỹ lưỡng kiểm tra một lần thấy không có ngoại thương, lại giúp nàng bắt mạch, chỉ là quá mức hư nhược mà thôi. Thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quyết định đem người đi bệnh viện điều dưỡng.
Phòng khám tư trong trấn nhỏ Mạc Duẫn không dám khen, trói chặt người kiểm lâm bỏ vào phòng, lại đem Tô Vận cõng về phòng mình.
Sau đó Mạc Duẫn liền bắt đầu tìm đến chỗ một người bạn quen thuộc ở bản xứ để mua xe, nàng chỉ cần một chiếc xe là có thể lập tức bắt tay lái xe, giá tiền không thành vấn đề, loại xe không thành vấn đề.
Người bạn hứa sẽ sớm chuẩn bị xong, Mạc Duẫn lại dành thời gian tắm cho Tô Vận.
Vừa rồi quá lo lắng Tô Vận, cho nên không để ý, nhưng bây giờ nhìn lại thì phát hiện đối phương đã chừng hơn nửa tháng không có tắm, lòng mơ hồ đau. Sao lại đem bản thân làm thành như vậy?
Đều biến thành bộ dáng quỷ này, còn có thời gian ngày ngày đi thu mua công ty người ta, Tô Vận —— ngươi cũng được lắm!
Mạc Duẫn đem Tô Vận rửa sạch sẽ mang lên giường, thu thập bản thân một phen, đang chuẩn bị nằm ngủ, trong đầu Mạc Duẫn chợt lóe linh quang, nảy người ngồi dậy, mở di động lên nhìn tin tức phía trên. Gần đây có một bài báo liên quan tới Tô Vận là Tô Vận thừa kế Tô thị.
Từ tỉnh S đến trấn nhỏ xa xôi này, trừ phi dùng trực thăng phi cơ nhảy dù xuống, bằng không thời gian hai ngày hai đêm căn bản không đến được cổ trấn này.
Mạc Duẫn bị hù sợ ném di động qua một bên: "Má ơi, quỷ..."
"Nước, nước."
Tô Vận nằm ở trên giường vô thức kêu, Mạc Duẫn nghe được thanh âm của nàng, ổn định tâm thần hơn chút, còn may còn may... Đây là người sống, còn biết muốn uống nước.
Mạc Duẫn lập tức tiến lên rót nước ấm đưa đến khóe miệng Tô Vận, Tô Vận hơi hé miệng uống vào. Trong cơn hỗn loạn nàng có chút kinh ngạc, nàng đã liên tục một tháng uống nước lạnh như băng, song lần này lại là nước ấm.
Mạc Duẫn nhìn Tô Vận suy yếu, đáy lòng đặc biệt khó chịu, người vốn nên là thiên chi kiêu tử, sao lại rơi vào bước đường này?
Bất quá chuyện hai cái Tô Vận, Mạc Duẫn cảm thấy rất kỳ quái, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Diệp Thời Tầm, lại nhận được điện thoại từ bằng hữu người bản xứ.
Người bạn nói cho Mạc Duẫn đã tìm được xe, là một chiếc xe second hand, bất quá giá tiền vẫn có chút đắt, Mạc Duẫn cũng không quan tâm, lập tức để người bạn lái xe đến ngoài quán trọ, nàng thu thập đồ đạc liền ôm Tô Vận rời khỏi.
Bên ngoài quán trọ người bạn nhìn Mạc Duẫn ôm một nữ nhân, nàng kinh ngạc đến ngây người không khép mồm được: "Ngươi ngươi ngươi..."
"Được rồi, sao còn cà lăm, còn không lên?" Mạc Duẫn ra hiệu nàng mở cửa xe, người bạn lập tức làm theo, Mạc Duẫn cẩn thận đem Tô Vận thả lên xe.
Sau đó thấy người bạn đứng tại chỗ không động đậy, nàng có chút tức giận: "Ngớ ra làm gì? Mau lái xe mang ta đi huyện thành."
"Ờ ờ ờ, lập tức lập tức." Người bạn cuối cùng tỉnh hồn, thấy Mạc Duẫn tức giận nàng cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng lái xe chuẩn bị đi huyện thành.
Ngay lúc xe vừa lái đi, một nam nhân lảo đảo hốt hoảng từ trong quán trọ chạy ra. Nhìn chiếc xe rời khỏi mặt đầy kinh hoảng thất thố.
Mạc Duẫn ngược lại không biết những chuyện này, giờ phút này nàng chỉ lo lắng tình huống của Tô Vận.
"Bao lâu có thể tới bệnh viện huyện thành?" Mạc Duẫn hỏi.
Người bạn đoán chừng nói: "Đại khái còn một tiếng."
"Một tiếng?!" Mạc Duẫn rất kinh ngạc, còn một tiếng mới có thể đến huyện thành, cũng không biết Tô Vận có chịu được không: "Được rồi, một tiếng thì một tiếng. Ngươi lái xe ổn định chút."
Bất đắc dĩ, người bạn cho tốc độ xe chậm lại.
Mạc Duẫn cảm giác được xe chậm lại, tức thì giận dữ: "Trên xe còn có bệnh nhân, ngươi có thể lái nhanh chút không?!"
"..." Người bạn cũng không biết nên khóc hay cười, nghĩ một chút người bạn không sợ chết nói: "Nếu không thì ngươi lái xe, ta ôm nữ nhân kia..."
"Nàng là của ta!"
"Chỉ ta mới có thể đụng!!"
"Thu hồi tâm tư xấu xa kia của ngươi!!!"
"Tử tế lái xe của ngươi đi!!!!"
Mạc Duẫn một lần nữa bừng bừng giận dữ, nữ nhân của nàng là ai cũng có thể ôm sao?
Người bạn suýt nữa ủy khuất phát khóc...
Nhận mệnh lái xe sao cho vừa nhanh lại vừa êm, Mạc Duẫn mới ngưng công kích ngôn ngữ đối với nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ do hai người ở trên xe không giao lưu gì cảm giác rất nhàm chán. Mạc Duẫn đột nhiên hỏi: "Ngươi có nghĩ tới tái xuất không?"
"Tái xuất?" Người bạn sửng