"Cho nên, là hai người hộ vệ ở cửa giúp ngươi?"
Giang Ngữ Nhu tựa vào người Trần Tử Hân hỏi Cố Tô An.
"Ừ, mặc dù không biết tại sao bọn họ giúp ta. Nhưng mà ngày đó đi gặp A Tầm, một người trong bọn họ đẩy ta một cái, sau đó một người khác tới đỡ, nhét một chiếc di động vào túi ta. Ngày hôm sau đi gặp A Tầm, ta đưa điện thoại cho A Tầm, hơn nữa nói với nàng đây là hai người hộ vệ ở cửa đưa ta."
Cố Tô An đến nay vẫn không hiểu, tại sao hai người hộ vệ kia giúp nàng, bọn họ rõ ràng là Tô Vân thuê tới, không phải nên trung thành với Tô Vân sao?
Diệp Thời Tầm cũng không rõ lắm, vốn dĩ muốn tìm hai người kia hỏi rõ, nhưng mà những ngày qua bận bịu xử lý công tác nên chuyện tìm hai người kia để hỏi cứ dây dưa mãi.
Mạc Duẫn ngồi bên cạnh Tô Vận, nàng thấy Tô Vận đang sững sờ mất hồn, vì vậy nhẹ nhàng đẩy một cái: "Ngươi làm sao vậy?"
"Hả? Không có gì, ta muốn biết tại sao người kia lại giả trang ta làm ra cái bẫy lớn như vậy. Cuối cùng lại lựa chọn tự sát." Tô Vận kỳ thực rất nhiều lúc cũng cảm thấy mẫu thân không thương nàng, nhất là khi biết bản thân không phải ruột thịt của Tô Tiệp, cái loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
Nhưng mà cái người giả mạo bản thân kia, tại sao lại có tâm tình giống như nàng?
Diệp Thời Tầm biết Tô Vận chui vào ngõ cụt, nhưng cũng không tính giải thích, có một số việc trôi qua liền vĩnh viễn trôi qua, thật sự biết ngược lại không tốt.
"Được rồi, loại chuyện này ta không muốn gặp lần thứ hai nữa, mấy người chúng ta làm ám hiệu đi. Tránh cho về sau lại xuất hiện hàng giả." Giang Ngữ Nhu nói.
Nhưng mà ngay lúc mọi người đang nhàm chán thảo luận, Trần Tử Hân đột nhiên nói: "Tiêu Luyến đâu?"
"Khả năng là đi tìm Sở đạo." Mạc Duẫn cảm thấy rất có thể là đi tìm tình nhân nhỏ của nàng rồi.
Nhưng mà Đường Hiểu Chi lại cau mày: "Không đúng, Sở Tích mấy ngày trước cùng cô cô nàng xuất ngoại. Nghe nói thứ sáu mới có thể trở về."
Đường Hiểu Chi vừa dứt lời, mấy người đều bị dọa biến sắc: "Sẽ không xảy ra cái gì ngoài ý muốn chứ? Nhanh đi tìm xem."
Chờ tất cả mọi người đi tìm Tiêu Luyến, Tô Vận đi theo sau lưng Diệp Thời Tầm.
"Ngươi theo ta làm gì?" Trong lòng Diệp Thời Tầm đại khái có suy đoán, bất quá vẫn hỏi Tô Vận.
Tô Vận nhẹ giọng nói: "Người kia, chính là ta có đúng không?"
"Ngươi cảm thấy đúng, thì chính là vậy đi." Diệp Thời Tầm không nói nhiều, đôi khi rất nhiều chuyện không nhất định cứ phải hiểu rõ, giống như Tô Vân vậy, luôn cố chấp một cái kết quả, cuối cùng thì sao? Lấy được đáp án lại làm nàng càng thê lương.
Tô Vận mím môi nở nụ cười nhàn nhạt: "Có lẽ, chỉ có ta mới là chính ta."
Thấy Tô Vận nghĩ thông, Diệp Thời Tầm cũng không lại cùng nàng trò chuyện nhiều: "Mau đi tìm Tiêu Luyến thôi."
Xế chiều, Đường Hiểu Chi cùng Mạc Duẫn cuối cùng ở trong góc hậu viện tìm tới Tiêu Luyến, nàng ôm một chậu tiên nhân chưởng, tiên nhân chưởng bị tưới sữa bò. Ngửi toàn là mùi sữa.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại căng thẳng trong lòng, nàng nhớ Tô Vân từng nói về một trăm cây tiên nhân chưởng, giờ phút này nàng tiến lên vỗ Tiêu Luyến, muốn gọi đối phương thức tỉnh.
Mơ mơ màng màng Tiêu Luyến mở mắt ra, nhìn Diệp Thời Tầm: "Làm sao vậy?"
Diệp Thời Tầm còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Luyến đem tiên nhân chưởng trong tay bỏ qua một bên: "Thứ này ta không nuôi nữa. Ta muốn nghỉ ngơi, ta mệt rồi."
"Được, ngủ một giấc đi." Diệp Thời Tầm cầm lên tiên nhân chưởng, thuận tay đưa cho Trần Tử Hân đứng bên cạnh.
Tiêu Luyến giống như đứa nhỏ chết chìm được cứu, mồ hôi đầy người nằm trong lòng Diệp Thời Tầm. Cũng không ai biết rốt cuộc nàng đã trải qua giãy giụa tâm lý như thế nào, nhưng Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, tên này coi như đã chịu đựng qua được rồi.
Ngày hôm sau, Tiêu Luyến tỉnh lại vẫn như cũ tinh thần sảng khoái, bất đồng chính là tên này trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Thương nghiệp tỉnh S bị Tô Vân làm loạn được Diệp Thời Tầm cùng Tô Vận bắt tay sửa sang lại, coi như đã có một đầu mối đơn giản, Tô Tiệp cũng đáp ứng sẽ giúp hai người xử lý cục diện rối rắm rồi mới rời đi.
Bên trong nghĩa trang, có hai người nam nhân đang đứng, trước mặt bọn họ chính là mộ bia lạnh băng của Trịnh Khải. Hai người vái một cái thật sâu: "Khải ca, an tâm đi đi. Chúng ta chuẩn bị ra nước ngoài định cư, may mà có ngươi, chúng ta mới có thể cùng một chỗ. Ngươi ở bên kia ăn uống ngon miệng, chúng ta về sau trở lại thăm ngươi, Khải ca, tạm biệt."
"Khải ca, tạm biệt."
Hai người mười ngón tay khấu chặt, sóng vai rời đi.
Ba tháng sau ——
Bên trong nhà cũ, Đường Hiểu Chi đem hai bản tài liệu đưa tới trước mặt Diệp Thời Tầm.
"Đây là hai người hộ vệ các ngươi nói, bọn họ từng là trợ thủ đắc lực của Trịnh Lập, ở thời điểm Trịnh Lập học võ, hai người này coi như sư huynh hắn. Sau đó hai người này yêu nhau, nhưng mà gia đình áp lực lớn, xã hội nhiều lời đơm đặt cũng khiến cho hai người hết sức thống khổ. Sau khi bọn họ tuyên bố cùng một chỗ liền bị sư môn đuổi ra ngoài.
Thời điểm nghèo khổ vất vả, người chứa chấp thu nhận bọn họ là Trịnh Khải, đệ đệ của Trịnh Lập. Thú vị chính là, bọn họ sở dĩ gặp đả kích lớn như vậy, cũng là Trịnh Khải ở sau lưng tiến hành điều khiển. Tựa hồ muốn đem người ép vào tuyệt lộ, nhưng mà sau đó Trịnh Khải lại giả mù sa mưa trợ giúp hai người này. Chỉ là ta không nghĩ ra, hai người này tại sao lại trợ giúp ngươi."
Diệp Thời Tầm nhìn nội dung bản tài liệu kia, nàng hơi nhếch mép: "Người bọn họ giúp không phải là ta, là An An. Hoặc là nói, là Trịnh Khải muốn giúp An An."
"Là ý gì?" Đường Hiểu Chi ngồi xuống đối diện Diệp Thời Tầm: "Trịnh Khải không phải đã sớm chết rồi sao?"
Diệp Thời Tầm thở dài, bất quá vẫn thêm mấy phần vui mừng: "Trịnh Khải có thể đã sớm biết Tô Vân tồn tại, cho nên lúc hắn biết bản thân mệnh còn không lâu đã chứa chấp hai người này, người tập võ nặng nhân nghĩa, càng huống chi khi đó đối với hai người kia, hành động của hắn chính là trợ giúp người đang gặp nạn, cho nên hai người kia càng thêm liều chết làm việc cho Trịnh Khải. Sau khi Trịnh Khải chết, An An nhận được một khoản tiền lớn, ta để cho Ngô tiên sinh giúp điều tra, khoản tiền kia là Trịnh Khải tồn từ tháng 4 năm ngoái, cơ hồ toàn bộ gia sản của hắn. Thậm chí hắn vì lo An An sợ khoản tiền kia không sạch sẽ không chịu tiếp nhận, còn tìm người ghi chép ra mỗi một khoản tiền, đều là tích lũy lúc hắn cùng Tô Vận gây dựng sự nghiệp.
Phần tài liệu này viết, hai người này vào tháng 3 năm ngoái bị sư môn trục xuất. Tháng 4 được Trịnh Khải thu nhận, một tháng trước đó, bọn họ có thể nói là chịu hết