Mô hình dự thi làm được 80% thì Diệp Kính nói dự án có vấn đề.
Lúc đó, Diệp Kiều Lục đang khom người dán mô hình cây cầu lớn xuống, nghe thấy câu Diệp Kính nói liền đứng thẳng lên, “Thật không?”
Diệp Kính trả lời cô một cách lạnh lùng.
Cô vội vàng nhảy từ trên bàn xuống, “Thật ra cũng tạm được mà…” Một đám hộ hình nằm rải rác, chồng lên nhau ở dưới chân cầu vượt, đã rất ngay ngắn thẳng hàng rồi.
Trâu Tượng sải bước đến bên cạnh, “Tạm cái quái gì. Cứ nộp lên như bài tập bình thường mà được hả? Thi đua mà nói, phải tăng thêm cảm giác kinh diễm.”
Diệp Kiều Lục chau mày, Trâu Tượng nói rất có lý. Cô xem thiết kế này lâu quá nên lối suy nghĩ trở nên cố chấp rồi.
“Hôm nay nghỉ ngơi đi.” Diệp Kính thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Diệp Kiều Lục gật đầu, đeo túi sách lên lưng, cũng đi về theo Diệp Kính.
Hai người bọn họ đi rồi, không hiểu sao Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc lại cãi vã ầm ĩ khiến Trâu Tượng đau cả đầu, cho nên cậu ta cũng vội vàng trốn mất tăm.
Ngay sau đó, Ngô Thiên Dã không cẩn thận đụng phải bàn, mô hình bị rơi xuống đất, những khối vuông nhỏ tan tác trên mặt đất.
Thành quả bận rộn suốt 5 ngày của mọi người quay về con số 0.
Chuyện này đã khiến nội bộ nhóm xảy ra mâu thuẫn. Hai bên đối lập nhau vẫn là Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc.
Diệp Kiều Lục thấy mô hình bị phá hủy, chỉ oán trách vài câu chứ cũng không nóng giận gì nhiều. Dù sao thì có làm rơi hay không cũng vẫn phải làm lại một lần nữa.
Diệp Kính lạnh lùng liếc Ngô Thiên Dã một cái rồi lại trầm mặc.
Trâu Tượng thì coi như đây là việc không liên quan đến mình, an ủi vài câu giả tạo.
Ngô Thiên Dã và Thang Ngọc lại đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Ngô Thiên Dã không hề kiêng nể: “Ai ngờ cậu tới tham dự cuộc thi mà vẫn còn cám dỗ Diệp Kính.”
Thang Ngọc không kìm nén nổi phẫn nộ, quay phắt người đi nhanh ra khỏi phòng học.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc quát, “Cậu nói bậy cái gì vậy.”
Ngô Thiên Dã hừ lạnh một cái.
Cô nhìn Diệp Kính.
Diệp Kính đang cầm bút máy vẽ dự án, đáy mắt toát lên vẻ lười biếng không quan tâm.
Cô lại nhìn Trâu Tượng.
Cậu ta thể hiện ra dáng vẻ mình chỉ là quần chúng đến xem náo nhiệt.
Cô nghiêm mặt lại, “Ngô Thiên Dã, cậu đi tìm Thang Ngọc về đi.”
“Còn lâu mình mới đi.” Ngô Thiên Dã ngồi xuống. “Tâm tư của cậu ấy cũng không để lên thiết kế đâu. Bài tập lớn được điểm cao cũng do hưởng hào quang của Diệp Kính thôi.”
Cô đi đến bên cạnh Diệp Kính, “Diệp Kính, cậu nghe thấy không?”
Diệp Kính ngừng bút, cô đang tỏ vẻ muốn kéo cậu xuống nước mà.
“Ngô Thiên Dã nói Thang Ngọc được điểm cao là vì cậu.”
Diệp Kính giương mắt nhìn cô, “Không phải.”
Diệp Kiều Lục vừa lòng với câu trả lời này, quay về phía Ngô Thiên Dã, “Thấy chưa, cậu đã đuổi người ta đi rồi mà còn nói xấu người ta.”
Ngô Thiên Dã chán nản, không hát nổi lên bài nào nữa, đành phải xoay người chạy ra ngoài.
Trâu Tượng cười cười nhìn Diệp Kiều Lục, bắt chước giọng điệu của cô: “Thấy chưa, cậu đã đuổi người ta đi rồi, chỉ còn lại ba người chúng ta thì phải làm thế nào?”
“Để mình suy nghĩ xem.” Diệp Kiều Lục nhấp môi, sau đó ngồi lên ghế dựa rồi ghé vào bàn, “Diệp Kính, cậu biết không? Chúng ta cùng gặp khó khăn rồi.” Cậu luôn luôn không để ý đến chuyện bên ngoài, thiếu thốn tình cảm bạn bè.
Diệp Kính cúi mắt, “Không biết.”
“Vậy thì để mình phân tích cho cậu nghe.” Cô cúi xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Trời sắp tối rồi, bọn mình đi ăn cơm trước đã. Lần này mình mời cậu.”
Trâu Tượng giơ tay, “Mình cũng muốn được mời.”
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, “Chờ mình phân tích với Diệp Kính xong rồi cậu đến.”
Diệp Kính ném cho Trâu Tượng một ánh mắt lạnh lẽo.
Dường như Trâu Tượng lại ngửi thấy mùi hoa quế phảng phất đâu đây, thấy được thiếu niên sói dữ dưới ánh trắng. Một hồi ức không thể nói là tốt đẹp. Cậu mỉm cười, “Bỏ đi, mình vẫn nên tìm một mỹ nữ đi chung.” **D€¥Đ##L@@Q¤¤Đ
--
Diệp Kiều Lục nói là mời khách nhưng Diệp Kính cũng chẳng ôm mong đợi gì.
Hai người đi đến quầy hàng ở khu phố ẩm thực.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, ngoài phòng bếp ra thì chỉ bày được hai bàn bốn người. Bên ngoài dựng một cái lều thô sơ để bày mấy bàn còn lại.
Trời tối hẳn, Diệp Kính thấy một đàn muỗi bay xung quanh cô, nhiều nhất là ở chỗ cánh tay để trần.
Diệp Kiều Lục tìm chỗ ngồi bên ngoài, lấy khăn giấy ra lau ghế nhựa rồi đưa cho Diệp Kính ngồi. “Tay nghề của ông chủ không tồi. Một mâm rau xào thịt, mười đồng. Một phần rất lớn, đủ cho một người ăn.” Cô cúi đầu bổ sung, “Tất nhiên cậu đừng khách khí, muốn ăn gì cứ ăn, nhất định phải ăn no.”
“Ừ.”
Cô ngâm nóng bát đũa cho cậu, “Mình thấy cậu ăn quá ít, mặt của cậu nhìn cũng không to bằng mình.”
Ánh mắt Diệp Kính rơi trên gương mặt tròn của cô, “Mặt to là một chuyện rất đáng tự hào sao?”
Cô không để tâm đến lời nói của cậu, nhe răng cười, tự tin nói: “Mẹ nói ngũ quan của mình to nên mặt phải to mới tôn lên được. To lớn đó, cậu hiểu không?”
Diệp Kính nhìn đi chỗ khác, mặc kệ cô.
Diệp Kiều Lục nói: “Có điều, ban nãy ý của mình là, cậu phải ăn nhiều cơm. Ở đây cơm miễn phí.”
Diệp Kính hiểu rõ, cái gọi là mời khách này, ai cũng chỉ mười đồng.
Cô gọi hai món rau xào thịt, sau đó chạy tới phía trước nồi cơm múc đầy ba chén to cơm. Quay về lại chỗ ngồi, cô để hai chén ở trước mặt Diệp Kính, “Cậu ăn nhiều một chút.”
“Cậu ăn một chén có đủ không?”
“Mình không bê nổi bốn chén.” Vì thế cô lại đi múc thêm hai chén cơm đầy nữa.
Đến lần thứ hai ngồi xuống thì bóng dáng của Thang Ngọc đang xách váy tiến vào tầm mắt của cô.
Diệp Kiều Lục không hề nghĩ ngợi mà giơ tay lên vẫy vẫy, “Thang Ngọc.”
Thang Ngọc giật mình quay đầu lại, cô hơi bất ngờ khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Diệp Kính. Trong lòng cô hiện lên hình ảnh của tiên nhân hạ phàm.
Diệp Kiều Lục nở một nụ cười xán lạn rực rỡ, “Chỉ có một mình cậu sao?”
“Đúng vậy.” Thang Ngọc chậm rãi đi tới.
Diệp Kiều Lục kéo ghế nhựa bên cạnh qua, rồi lại lấy khăn giấy lau hai lần, sau đó mới xếp lại ngay ngắn, “Vậy thì ngồi chung đi.”
Thang Ngọc gật đầu, nhẹ nhàng vén váy lên rồi ngồi xuống ghế nhựa. Cô quay về hướng Diệp Kính cười cười.
Cậu ta chỉ nhìn hai chén cơm trước mặt, không trả lời Thang Ngọc.
Diệp Kiều Lục hỏi Thang Ngọc: “Thời gian cuộc thi không còn nhiều lắm, ngày mai cậu có quay lại nhóm không?”
Thang Ngọc do dự một hồi lâu, “Ngô Thiên Dã cho rằng mình không có tư cách dự thi.”
“Cậu ta nói bừa.” Diệp Kiều Lục nói, “Thầy giáo cũng đã chỉ đích danh chúng ta tham dự cuộc thi, lời của Ngô Thiên Dã có thể đáng tin hơn lời của thầy giáo sao?”
Thang Ngọc cười lễ độ, “Kỳ thật, thiết kế của mình có vẻ không có gì đặc sắc.”
“Không đâu.” Diệp Kiều Lục cổ vũ: “Diệp Kính cũng khen là cậu không tệ mà.”
Thang Ngọc nhìn về phía Diệp Kính. “Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.” Diệp Kính trả lời lạnh nhạt.
Diệp Kiều Lục ở bên cạnh cũng nghe được lời cậu nói.
Ba chữ ‘đừng khách khí’ kia căn bản là cực kỳ khách khí. Cô ở chung với Diệp Kính làm gì có loại lễ độ giống vậy. Cô ăn chực cơm của cậu một cách thẳng thắn hùng hồn, cho nên cậu ta sai khiến cô vẽ cùng là chuyện đương nhiên. Quan hệ của cô và Diệp Kính chính là tri kỷ, cả hai người ai cũng đều là người thân cận nhất của đối phương.
Suy nghĩ này khiến cho cô mừng thầm.
Lúc này có con muỗi đậu lên trên mu bàn tay của cô, cô đột nhiên đập mạnh một cái.
Nhưng nó đã kịp bay đi mất rồi.
Cô nhanh tay nhanh mắt bắt kịp tốc độ của nó, đánh một cái ‘Bốp’ vào cánh tay Diệp Kính.
Con muỗi đen chết bẹp dí bên dưới bàn tay cô. Cô hỏi: “Diệp Kính, cậu đau không?”
“Không đau.” Đánh cũng đã đánh rồi, có hỏi cũng như không.
Diệp Kiều Lục chia một chén cơm cho Thang Ngọc.
Thang Ngọc cười rồi nhận lấy, “Về chuyện cuộc thi, cậu có biện pháp gì mới sao?”
Diệp Kiều Lục lắc đầu.
Diệp Kính: “Dự án hiện tại không có gì đặc sắc.”
Diệp Kính nhăn mặt, “Bị cậu nói như vậy làm mình có cảm giác thất bại.”
Thang Ngọc uống một ngụm trà, “Báo cáo khảo sát hình thái xã hội, thời gian cư trú của một hộ trung bình là 25 năm. Thiết kế nhà cho người thu nhập thấp cũng cần phải duy trì không gian linh động để phát triển.”
Diệp Kiều Lục: “Phải để cho các hộ gia đình có thể tự do thuê các không gian công cộng, các xã khu lân cận cũng
có thể sử dụng tài nguyên bên trong.”
Thang Ngọc: “Về vấn đề hộ hình, cậu có ý kiến gì không?”
Diệp Kính: “Địa hình dưới cầu hẹp dài, muốn thỏa mãn yêu cầu cư trú của 3000 hộ thì trước tiên phải giải quyết sơ qua không gian ngang và dọc, sau đó mới tính đến tài nguyên dùng chung.”
Diệp Kiều Lục: “Mô hình của mình đã thỏa mãn phần lớn các yêu cầu rồi.”
Diệp Kính: “Nhưng nhìn không đẹp.”
Diệp Kiều Lục mất hết tinh thần. Người khác phê bình tác phẩm của cô thì cô sẽ dùng lý lẽ để tranh luận. Còn kết luận của Diệp Kính thì cô coi đó là chân lý.
Ăn hết hai chén cơm to, cô khôi phục lại nguyên khí. “Đêm nay chúng ta hãy ngủ một giấc thật ngon, có lẽ ngày mai thức dậy sẽ có cảm hứng thôi.”
“Hy vọng là như vậy.” Trong chén Thang Ngọc còn thừa lại hơn một nửa cơm, cô nhìn nhìn Diệp Kiều Lục đang chồng hai chén cơm lên nhau, nở nụ cười từ tận đáy lòng: “Sức ăn của cậu không tệ.”
“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn khẩu vị của mình rất tốt.”
“Nhìn cậu cũng không béo, thật hâm mộ.”
Diệp Kiều Lục cực kỳ phấn khởi, “Bữa cơm hôm nay để mình mời khách.”
Thang Ngọc nói cảm ơn. Ở trong ký túc xá cô luôn nghe thấy Xương Diễm Thu nói Diệp Kiều Lục và Diệp Kính đã kết nhóm ăn chung với nhau lâu rồi. Hôm nay mới được chứng kiến, tâm phục khẩu phục.
Ngoài Diệp Kiều Lục ra thì không ai dám dùng mười đồng để chiêu đãi Diệp Kính cả.
--
Mấy bạn học vẫn phải chú ý đến bài tập trên lớp.
Tiết Mỹ thuật hội họa, tốc độ của Ngô Thiên Dã chậm chạp, lúc lên lớp thì vẽ được một nửa, đến lúc hết tiết mới vẽ xong nốt nửa còn lại. Thời gian giành cuộc thi còn thiếu rất nhiều.
Mâu thuẫn của cậu ta với Thang Ngọc, cả hai người ai cũng đều không chịu nhận lỗi với người kia, cho nên vẫn cứ bỏ mặc.
Trong thời gian này Ngô Thiên Dã đều không đến, nên tiến độ làm bài thi cứ trì trệ mãi không tiến lên. Nhưng cũng không phải là vắng cậu ta thì không được, mà là khi làm ra thành quả thì mọi người đều không hài lòng. DĐLQD
Tiết thể dục hôm thứ tư, các nam sinh phải sát hạch Bóng rổ.
Vào tiết này thì các nữ sinh tự do vận động, buổi sát hạch bị bố trí dời xuống tuần sau.
Diệp Kiều Lục và Thang Ngọc xin nghỉ, cùng ở phòng học sửa chữa lại bản dự án.
Mô hình bị rơi đặt lung tung lộn xộn ở trong góc, những khối lập phương hộ hình đặt rải rác bên cạnh.
Thang Ngọc thong thả đi đến góc lớp, nhìn khoảng trống bằng phẳng bên dưới chân cầu vượt. Cô chồng đám hộ hình từ dưới lên trên, thay đổi thử vài kiểu quy luật sắp xếp nhưng cũng vẫn chưa thấy có đột phá.
Cô tức giận đến mức hắt hết đống lập phương vừa mới xếp cẩn thận xuống.
Mấy cái hộ hình bị rơi xuống đất, phần còn lại cong cong vẹo vẹo đổ ở trên cầu.
Thang Ngọc bình tĩnh lại, đứng lên lui về phía sau, nhìn qua nhìn lại mô hình. Sau đó, cô bừng tỉnh đại ngộ, “Diệp Kiều Lục, cậu qua đây.”
“Hả?” Diệp Kiều Lục đang mải miết vẽ bản đồ liền ngẩng lên, “Gì thế?”
“Qua đây nhìn xem.” Ngón tay Thang Ngọc chỉ vào trong góc lớp, “Đám hộ hình xếp không theo quy tắc nào nhìn lại thấy thú vị, có phải như thế sẽ càng có trật tự không gian hơn so với sắp xếp ngay ngắn hay không?”
Diệp Kiều Lục đứng dậy đi qua, nửa ngồi ở bên cạnh mô hình. “Nó rất đặc biệt.”
Những cảnh tượng trong buổi tọa đàm cao nhất hiện lên trong đầu Diệp Kiều Lục, tính ngẫu nhiên chính là một loại ma lực trong sáng tác.
Rút đao chém xuống nước, mặt đao và dòng nước va chạm trong chốc lát, kịp thời nắm bắt được khoảnh khắc này thì cũng là nắm được một tia sáng.
Thiết kế kiến trúc cũng vậy, không phải là có chỉ lối suy nghĩ đóng băng theo đúng quy cách.
--
Đã hết tiết thể dục được 15 phút.
Diệp Kiều Lục cùng ngồi với Thang Ngọc trên ghế, cùng nhìn ra sân bóng rổ ở phía xa.
Có không ít nữ sinh đứng xem vây quanh ở bên ngoài sân.
Hai tay Thang Ngọc đặt lên cửa sổ, “Mình cực kỳ hâm mộ cậu, hâm mộ Diệp Kính, hâm mộ Trâu Tượng… Các cậu mới đúng là những người có thiên phú về thiết kế.” diendanlequydon
“Không phải đâu, ban nãy chẳng phải chính cậu tạo cho bọn mình mạch suy nghĩ mới sao.”
Thang Ngọc lúng túng, “Mình nghĩ đến lúc Ngô Thiên Dã làm rơi mô hình, nên mình mới tức giận, xuống tay bạo lực.”
“Chó ngáp phải ruồi.” Diệp Kiều Lục cười ha hả.
“Các cậu là người bản xứ, tầm mắt cởi mở hơn so với mình. Mình đến thành phố D mới chính thức được nhìn thấy đô thị lớn.”
“Không đâu, mình cũng không phải có thiên phú, đến năm cấp 3 mình mới say mê nên lúc đó mới bắt đầu học Kiến trúc.” Đột nhiên Diệp Kiều Lục lại hỏi: “Thang Ngọc, vì sao cậu lại thi vào khoa Kiến trúc vậy?” Có phải có rất nhiều bạn học đều giống như Diệp Kính, không hề có ước mơ.
Thang Ngọc giật mình, chậm chạp nói: “Mình hả… Vì một giấc mơ.”
Diệp Kiều Lục yên lặng lắng nghe.
Thang Ngọc ngửa đầu nhìn về phía bầu trời trắng xám, “Nhà mình ở nông thôn, nền trời là màu xanh lam. Sau khi đô thị hóa thì người trong thôn càng ngày càng ít đi. Chỉ còn lại những căn nhà xây bằng gạch cũ nát, người già đi đứng loạng choạng, trẻ em bị bỏ lại… Bệnh viện hay trường học đều nằm ở trên thị trấn rất xa. Giấc mơ của mình chính là thôn xóm thịnh vượng, có trường học, có bệnh viện. Mình hiểu biết văn hóa của quê nhà, hoàn cảnh khí hậu, nhu cầu của thôn dân, thì còn có ai thích hợp hơn mình đến xây dựng cơ sở hạ tầng cho thôn dân nhà mình chứ.”
“Thang Ngọc, cậu phải cố lên đó.” Diệp Kiều Lục cười, “Ước mơ của mình không cụ thể hóa giống như của cậu, nhưng mình cũng muốn thiết kế cho mọi người đều có căn nhà ấm áp để ở.”
“Vậy thì chúng ta cùng nhau cố gắng đi.” Thang Ngọc nói lời từ đáy lòng. Cô thích vẻ bề ngoài lẫn năng lực của Diệp Kính, nhưng hiện tại cô đã buông tay rồi. Có lẽ là vì khi đó làm bài tập nhóm, cậu quá lạnh lùng khiến cho trái tim cô cũng giá lạnh.