Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khương Đường dù đã đến Đài truyền hình sớm hơn 40 phút, vậy mà còn có người đến sớm hơn so với cô.
Bên trong phòng họp, Lương Ngạn Văn nhìn thấy người bước vào, đứng dậy bắt chuyện, “Xin chào, Khương Đường, tôi là Lương Ngạn Văn, rất vui được hợp tác cùng cô.”
Anh ta là người HongKong, nên khi dùng tiếng phổ thông có đôi chút hơi chuẩn mực, nụ cười ôn hòa, ánh mắt cũng chân thành, lúc nắm tay chỉ hơi dùng sức rồi buông ra, tử tế đến mức không thể nào bắt bẻ.
Nếu Khương Đường nhớ không lầm, Lương Ngạn Văn cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi. Những nếp nhăn nho nhỏ càng khiến anh ta toát lên khí chất thành thục cuốn hút, so với mười năm trước quả thật càng hấp dẫn hơn nhiều. Vóc dáng anh ta cũng duy trì rất tốt, nhìn từ sau lưng . . . cả người đỉnh đạc, chính trực.
Trong phòng họp chỉ có hai người họ cùng trợ lý của mỗi người, Khương Đường tâm trạng thả lỏng, mỉm cười mở miệng, “Lương lão sư, anh đến sớm vậy.”
Lương Ngạn Văn cười cười có chút tự châm biếm, nói, “Hiện tại không thể so với những năm đó, muốn được mời xuất hiện với tư cách người mới có lẽ thái độ nên tốt một chút.”
Anh ta nói rất thoải mái, Khương Đường nghe lại có chút sững sờ.
Lương Ngạn Văn bị đóng băng hoạt động mười năm là chuyện mọi người đều biết, bây giờ tuy đã quay trở lại giới nhưng đãi ngộ không còn được như trước, trong đó khổ sở như thế nào không cần nói cũng biết, không nghĩ tới người trong cuộc là anh ta cứ thoải mái như vậy mà nói ra.
Sự im lặng của cô khiến không khí trong phòng có chút lúng túng, Tăng Hiểu Bắc đang muốn mở miệng, Lương Ngạn Văn đã tiến đến một bước thay Khương Đường kéo ghế bên cạnh ra, “Khương tiểu thư mời ngồi, đừng bối rối, đều là sự thật, không có gì là không thể nói. Hơn nữa đừng gọi tôi là Lương lão sư, gọi là Ngạn Văn hoặc Vincent là được rồi.”
Khương Đường chớp mắt mấy cái, mỉm cười nói, “Vậy được, Vincent.” Cân nhắc một chút đến thói quen của người Hong Kong, cô chọn tên tiếng Anh, “Vậy anh gọi tôi là Tiểu Đường nhé?” Lần này, liền lượt bớt kính ngữ đi.
Tăng Hiểu Bắc âm thầm lo lắng, cậu ấy đã gặp rất nhiều kiểu người trong ngoài không giống nhau, không thể xác định Lương Ngạn Văn này thật sự hiền hòa hay là kẻ giả vờ rộng lượng đây.
Lương Ngạn Văn cũng không từ chối, trong mắt ý cười càng đậm, trực tiếp thay đổi cách xưng hô, “Tiểu Đường.”
Hai người trò chuyện qua lại, càng tán gẫu Khương Đường càng thích thú. Cô rất thích kiểu người đàn ông khoác lên mình dáng vẻ thân sĩ* có chút hơi xưa ấy, loại dáng vẻ mà bây giờ cô không còn thấy nhiều nữa.
(*) Thân sĩ : Người đàn ông cư xử lịch thiệp,tử tế.
Trác Linh và Cù đạo diễn lần lượt xuất hiện, Trác Linh nổi lên chính là nhờ hiện tại đang có xu hướng yêu thích loại hình mang gương mặt mối tình đầu, khi cười hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ đặc biệt sinh động.
Khương Đường nghĩ đến chú chó Shiba mình nuôi ở nhà, không nhịn được hơi ngứa tay.
Người vẫn chưa đến đủ, Cù đạo diễn không vội bàn chuyện chính, bốn người câu được câu không nói chuyện phiếm. Lại qua mười mấy phút. Người cuối cùng rốt cuộc cũng thong thả đến muộn.
Người đại diện tay còn chưa rời nắm cửa đã vội vã nói xin lỗi, “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi mọi người, chúng tôi đến muộn, không nghĩ đến hoạt động trước lại kéo dài đến vậy, chúng tôi vừa kết thúc ngay quần áo cũng không kịp đổi, lập tức lên xe chạy đến đây, vậy mà vẫn bị muộn. . . .”
Tiêu Tắc lẳng lặng nghe, chờ người đại diện giải thích trên đường kẹt xe như thế nào, tâm tình lo lắng ra sao, sau đó mới mở miệng, “Thật sự rất xin lỗi, làm lỡ thời gian của mọi người rồi.”
Người đàn ông ngữ điệu nhè nhẹ ngược lại không làm mất độ ấm, trong giọng nói còn mang theo chút từ tính, ngữ khí không khoa trương như người đại diện kia, cũng không giải thích nguyên nhân gì, ngược lại khiến người nghe cảm thấy anh thật sự thành tâm xin lỗi.
Tất cả mọi người đều có thể hiểu được, liên tục nói không sao, Khương Đường nhân cơ hội này đánh giá thêm vài lần.
Không hổ là nhân vật nổi bật trong đám tiểu thịt tươi có tài năng, giá trị nhan sắc không thể nào chê được, đường nét ngũ quan rõ ràng, khí chất lại là loại kín đáo ổn trọng, thật sự càng hợp với thẩm mỹ Phương Đông, so với ảnh chụp trên công cụ tìm kiếm Baidu càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Có thể đánh bại Cảnh Tú, Khương Đường cho tới nay chỉ chưa thấy qua quá một người.
Người đàn ông tầm mắt đột nhiên di chuyển qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Khương Đương lúc này mới phát hiện anh còn có một đôi mắt đào hoa hẹp dài, nếu không cẩn thận sẽ mang lại cảm giác mờ ám không rõ, nhưng trong lời nói và hành động của anh đều mơ hồ giữ khoảng cách, trung hòa đi mấy phần kiều diễm.
Không chờ cô kịp che giấu, đối phương đã cười khẽ với cô, ôn nhu tựa như ánh trăng sáng lướt nhẹ qua mặt.
Khương Đường chú ý tới Trác Linh bên cạnh đã đỏ mặt.
“Tất cả mọi người đã đến đông đủ, chúng ta nên mở cuộc họp thôi. Trước tiên, mọi người vui lòng xem trước kịch bản một chút. . . .”
Cù đạo diễn trực tiếp tiến vào vấn