Chương 22 : Chuyện cũ
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Người đã đi rất lâu, Chu Ngang vẫn ngồi dựa lưng vào ghế tựa, mắt nhìn chăm chăm khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bộ dạng thất thần.
Anh ta biết bản thân chỉ là ngụy biện, chẳng qua là không nhịn được chuyện này có thể cứ thế trôi qua nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng.
Năm đó anh ta quá nghèo, nghèo đến mức bản thân chỉ còn dư lại lòng tự ái.
Mà cô lại như hào quang tỏa sáng khắp nơi, cô tựa như ánh mặt trời, chiếu rọi tận nơi sâu thẳm tăm tối nhất lòng người, không chút che đậy.
Ngày ấy, cô cầm năm mươi vạn tiền mặt đưa cho anh ta, đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi sáu năm anh ta được cầm trong tay số tiền lớn như vậy.
Cha anh ta vì bệnh suy thận mà qua đời, một năm đó nếu có thể mượn đều đã mượn, cuối cùng ông ấy vẫn không qua khỏi, chỉ để lại khoản nợ hơn bốn mươi vạn.
Anh ta chưa bao giờ nói với cô chuyện này, nhưng cô vẫn biết.
Anh ta hỏi cô từ đâu mà cô có nhiều tiền thế. Anh ta biết cô lo cho anh ta, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, nếu cha mẹ cô biết chuyện này nhất định sẽ rất tức giận.
Cô lúc ấy còn an ủi ngược lại anh ta, “Không sao đâu, đây là tiền mừng tuổi của em, là tiền của riêng em, bọn họ sẽ không hỏi đến đâu.”
Tiền mừng tuổi.
Anh ta nhìn cọc tiền giấy mới tinh xếp ngay ngắn chỉnh tề, càng nhìn càng thấy xa lạ, tựa như đây chỉ là cọc giấy trắng bình thường, không có gì đáng giá.
Nhưng lúc đó, anh ta không nghĩ đến việc từ chối, năm mươi vạn, anh ta có thể kiếm lời từ số tiền này, anh ta tin chắc chắn rằng tương lai nhất định sẽ cho cô nhiều tiền như vậy, để cô có thể ra ngoài thoải mái nói, “Không sao đâu, đây là tiền chồng tôi cho, anh ấy sẽ không hỏi đến đâu.”
Buổi tối hôm đó, nhận được tin báo trúng tuyển từ phòng thí nghiệm, anh ta cảm giác như bản thân chính là người may mắn nhất thế giới.
Cùng mấy người bạn trong ký túc xá ra ngoài ăn bữa cơm chúc mừng, lúc ấy anh ta uống hơi nhiều, đặc biệt là Lưu Đống liên tục cụng ly cùng anh ta. Trên đường anh ta đi rửa tay, khi trở về, nghe thấy thanh âm phẫn uất của Lưu Đống.
“Tôi liều mạng đọc sách, trung học phổ thông học liều mạng đến nỗi cứ hai ba ngày lại bị chảy máu mũi, lên đại học người khác đều chơi game, chỉ có tôi là không màng tới, lại dùng hết thời gian làm thí nghiệm, viết luận văn, cùng với khoảng thời gian khi còn học trung học phổ thông không khác gì nhau, kết quả? A, thật con mẹ nó không nghĩ tới, lại bị thua cuộc chỉ bởi vì lý do lớn lên không có ngoại hình, không đủ đẹp trai!”
Những người khác khuyên, “Quên đi, đừng nói nữa, ai cũng có số hết rồi.”
“Tại sao không nói chứ! Tên Chu Ngang kia không phải bởi vì có khuôn mặt đẹp mới được Khương Đường coi trọng sao? Nếu không thì cô ấy coi trọng cậu ta cái gì được chứ, coi trọng vì cậu ta không cha không mẹ, hay coi trọng học thức của cậu ta? Cha cô ấy năm đó còn là chuyên gia được quốc gia tiến cử, sẽ nhìn trúng một tên thạc sĩ cỏn con