Chương 41: Nên làm vậy từ lâu
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Suốt một tháng trở lại đây, Chu Ngang đã ghé qua đoàn phim ba lần. Kỳ thực như vậy cũng không phải là quá nhiều, bạn trai ngoài giới của Phạm Nhất Kiều hầu như ngày nào cũng xuất hiện.
Nhưng một người là bạn trai, một người là bạn trai cũ, dù sao cũng có sự khác biệt. Chênh lệch một chữ cũng đã đủ để cách xa nhau ngàn dặm.
Từ Phàm còn cố tình châm chọc, “Tổng giám đốc Chu à, khách thăm ban như cậu làm hơi quá rồi đấy.”
Vẻ mặt Chu Ngang vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Không còn cách nào khác.”
Từ Phàm âm thầm cảm thán. Được lắm, gặp chuyện không hoảng, đủ thành thục.
Chu Ngang nhìn đồng hồ trên tay rồi hỏi: “Đạo diễn Từ, hôm nay mấy giờ tan làm?”
“Sáu giờ. Sao hả, muốn mời cơm à?”
Người đàn ông bật cười, “Được chứ?”
Từ Phàm cười lớn. Ban nãy vừa thầm khen cậu gặp chuyện không hoảng, vậy mà tới dịp thể hiện rồi.
“Đương nhiên là được,” Dứt lời, anh ta cầm loa thông báo, “Tối nay tổng giám đốc Chu mời cơm.”
Nhân viên công tác thi nhau hò hét hoan hô, có người còn lớn tiếng gào lên “Cảm ơn tổng giám đốc Chu”, “Tổng giám đốc Chu tôi yêu anh”.
Đột nhiên có người hô lên một tiếng, “Không phải là quán ăn vặt ở Sa Huyện* đấy chứ?”
*Nghĩa đen là những món ăn vặt ở 沙县 (Sa Huyện), đây cũng là tên một thương hiệu đồ ăn nổi tiếng ở Trung Quốc.
Khương Đường cũng bị chọc cười, vẻ mặt rạng rỡ.
Chu Ngang vừa nhìn thấy liền đắm chìm vào nụ cười của cô. Từ Phạm hét vào trong loa gọi thần trí của anh ta quay về, “Tổng giám đốc Chu, tối nay mời cơm ở đâu vậy?”
Chu Ngang nhìn thêm hai cái mới lưu luyến quay sang nói vào trong loa của Từ Phàm, “Số 8 Bắc Hồ.”
Lần này mọi người càng ồn ào hơn. Đến cả Phạm Nhất Kiều cũng không nhịn được mà hỏi, “Bắc Hồ? Làm sao đặt được vậy?”
Chu Ngang chỉ cười nói, “May mắn nhặt được chỗ tốt.”
Từ Phàm nhíu mày. Người ta đã bỏ ra nhiều như vậy, anh ta không thể không giúp đỡ.
“Tiểu Khương, tối nay cùng đi đi.”
Khương Đường tỏ ra do dự.
“Khó có dịp mọi người cùng tụ tập. Từ khi chúng ta khai máy đến nay còn chưa cùng nhau ăn một bữa nào. Hôm nay coi như liên hoan của đoàn phim đi.”
Đã nói đến nước này, Khương Đường chỉ đành gật đầu, “Được, vậy tôi không khách khí nữa.”
Phạm Nhất Kiều trêu chọc, “Cô còn khách khí với đạo diện Từ cái gì, người bỏ tiền là tổng giám đốc Chu cơ mà.”
Khương Đường nhìn sang Chu Ngang, nở nụ cười khách khí, “Vậy thì phải cám ơn tổng giám đốc Chu.”
Chu Ngang nhìn cô, trong mắt chợt nổi lên gợn sóng. Khương Đường bỗng có ảo giác, dường như ngăn cách giữa bọn họ không phải Từ Phàm, cũng không phải Phạm Nhất Kiều, mà là thiên sơn vạn thủy.
Anh ta cũng cười với cô, “Anh nên làm vậy từ lâu.”
*
Khương Đường tự lái xe đi. Trước khi xuống xe cô có gửi tin nhắn cho Tiêu Tắc.
“Tối nay đoàn phim liên hoan.”
Đợi một lúc vẫn chưa thấy anh trả lời, cô bỏ điện thoại vào túi rồi đi vào tụ họp với đám người Từ Phàm.
Bắc Hồ hoạt động theo chế độ hội viên, bắt buộc phải có hội viên dẫn đi mới có thể bước vào. Hai phía trước sau cửa ra vào là kiến trúc nhà thủy tạ* kiểu Trung, bốn phía được bao bọc bởi bốn căn biệt thự. Mỗi căn biệt thự chính là một phòng ăn, có cửa ra vào độc lập. Không gian cá nhân ở đây được bảo vệ vô cùng tốt.
(*) Nhà xây trên mặt nước (ao, hồ, sông, suối).
Chu Ngang đến sớm hơn, đang bận chọn rượu. Anh ta cởi áo khoác ngoài ra, cà vạt cũng bị tháo xuống. Anh ta xắn ống tay áo sơ mi màu xanh nhạt lên cao, dường như vẫn còn đang ở phòng trà nước của công ty vô cùng tự do tự tại. Bên ngoài cánh cửa sổ to cực đại là cảnh vật đình viện Trung Quốc thời xưa. Mái đình màu đỏ lộng lẫy vô cùng. Thế nhưng vẫn không thể áp được khí thế của anh ta.
Đến khi rượu được đưa lên, có thể thấy giữa một hàng rượu vang đỏ cao cấp xuất hiện một chai rượu vang sủi bọt của thương hiệu Moscato.
Chu Ngang đích thân mở nắp vừa nói chuyện vừa rót rượu cho Từ Phàm, Phạm Nhất Kiều. Nhưng đến lượt cô, anh ta rất tự nhiên đổi thành rượu Moscato. Bọt khí cuồn cuộn dâng lên. Giọng nói êm tai của người đàn ông truyền tới. “Thử đi, loại này có hương hoa.”
“Cảm ơn.” Khương Đường chẳng hề ngẩng đầu, ung dung cầm ly rượu lên nhấp thử một ngụm, rất ngon. Cô thích cảm giác hơi ngà ngà say, nhưng lại ghét mùi vị của rượu cồn. Bởi vậy trước giờ cô chỉ uống được rượu trái cây của Moscato và rượu sữa Baileys, trong số đó thích nhất chính là rượu sủi bọt của Moscato.
Liên hoan cũng chỉ quanh quẩn các hoạt động ăn uống, hát hò, nhảy nhót.
Khương Đường chỉ ngồi xem là chính, ít khi tham gia vào. Chu Ngang lặng lẽ bước đến bên cạnh cô, giữ đúng khoảng cách tối thiểu để không ai soi mói được gì.
“Cảm thấy lần này quay phim thế nào?”
“Cũng tạm. Diễn xuất của tôi không tốt lắm, cũng may được đạo diễn Từ chỉ dạy nhiều.” Cô chợt dừng lại một chút rồi hỏi ngược lại anh ta, “Anh thì sao, công ty vẫn thuận lợi chứ?”
Thuận lợi, phần lớn những người mở tài khoản đều quen từ lúc ở bên Mỹ. Bản thân bọn họ cũng có không ít sản nghiệp ở trong nước, cho nên sau khi trở về…” Người đàn ông đột nhiên im bặt, nhìn chằm chằm vào cổ của cô.
Phần cổ