Chương 44: Chị định bao giờ mới hôn tôi
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Người đàn ông săn sóc bê nước đi tới bên cạnh cô, “Đang xem cái gì thế?”
Khương Đường nhận lấy một cốc rồi chỉ vào một bức ảnh tò mò hỏi anh, “Đây là cậu được hạng nhất của cuộc thi đấy à?”
“Ừ.”
Đương nhiên Khương Đường nhận ra được người trên ảnh là anh. Chỉ là chuyện này khiến cô cảm thấy quá ngạc nhiên nên mới muốn xác nhận lại một chút. Cái giá phải trả để có được giải thưởng danh giá như vậy chắc sẽ rất lớn. Thời còn đi học cô từng học đàn hai năm, từng chứng kiến giáo viên dạy đàn dạy dỗ con gái mình nghiêm khắc đến mức nào, chỉ cần đàn sai liền bị đánh vào mu bàn tay bằng thước gỗ. Cô gái nhỏ ấy ngày ngày đều kiên trì luyện đàn suốt năm tiếng đồng hồ, nhiều lần Khương Đường đi học còn nhìn thấy cô ấy ngồi khóc cạnh chiếc đàn. Mà mục tiêu của cô ấy là năm 18 tuổi ít nhất cũng phải lọt vào top 3 đứng đầu của cuộc thi diễn tấu đàn dương cầm ở Bắc Mỹ.
Vậy nên không khó tưởng tượng Tiêu Tắc đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức. Đi được đến bước này rồi mà còn từ bỏ, chẳng khác nào tự vứt bỏ nửa đời trước của chính mình.
Nghi vấn trong lòng trực tiếp thốt ra thành lời, “Sao lại không tiếp tục đàn nữa?”
Người đàn ông dùng ngón cái vuốt ve ly nước làm từ pha lê. Anh đưa mắt nhìn bản thân ảm đạm chán nản ở trong ảnh.
“Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là đàn đủ rồi, muốn thử làm những việc khác ngoài chơi đàn.”
“Cha mẹ cậu là giáo viên dạy đàn à?”
“Không khác là bao, cha tôi là chỉ huy dàn nhạc, mẹ tôi là nghệ sĩ dương cầm.”
“Cậu kiên trì đàn đến cuối cùng đã rất lợi hại rồi. Tôi chỉ cố được hai năm là từ bỏ.” Cô dừng lại nửa giây rồi lại nói, “Thực ra nếu không phải bản thân thật sự yêu thích thì rất khó có thể kiên trì lâu dài.”
Người phụ nữ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh như nước. Tiêu Tắc giật mình rũ mắt xuống mỉm cười, “Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến từ bỏ. Năm tôi mười tuổi cũng đã từng làm loạn đòi bỏ, không muốn chơi đàn nữa. Nhưng cha mẹ nói bọn họ không có con trai không biết chơi đàn. Nếu không đàn nữa thì cứ ra cửa sổ nhảy lầu chết luôn đi.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, dường như đây chỉ là một câu chuyện cười bình thường.
Trái tim Khương Đường như bị ai đó bóp nghẹt lại. Cô không thể tưởng tượng nổi một đứa trẻ mười tuổi nghe thấy cha mẹ mình nói những lời này sẽ có cảm giác gì.
Những người tuổi nhỏ đã đạt được thành công hầu như đều phải bỏ thật nhiều ra xương máu, mồ hôi và nước mắt. Chỉ là không có ai sẽ chủ động tự mình hy sinh nhiều đến vậy.
Tiêu Tắc nương theo ánh nhìn của cô nhìn vào chiếc dương cầm, trêu chọc nói, “Lúc bắt tôi đàn tôi lại không muốn đàn. Kết quả đến khi thật sự không đàn nữa, bản thân lại đi mua một chiếc dương cầm đặt trong nhà. Trước đây từng lãng phí mất mười tám năm, bây giờ lại lãng phí thời gian tiếp tục đàn.”
Khương Đường không cười mà lại tỏ ra kinh ngạc, “Sao lại là lãng phí được? Chỉ cần đã làm thì sẽ không gọi là lãng phí thời gian. Có người nói con người ta đều nhờ có quá khứ mới có thể trở thành chính mình của hiện tại. Quá khứ ở đây không chỉ có niềm vui mà còn chứa đựng cả nỗi buồn. Tất cả cùng nhau kết hợp lại mới tạo thành cậu của bây giờ.” Cô mím môi lại rồi nói tiếp, “Tôi cảm thấy cậu của bây giờ rất tốt.”
Tiêu Tắc thu lại ý cười trên mặt, sắc mặt trầm xuống nhìn sang cô, ánh mắt sâu đậm vô cùng. Nửa ngày sau, khóe môi mỏng với nhếch lên thành đường cong vui vẻ nói, “Chị đang an ủi tôi sao?”
Khương Đường nói xong cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Ái muội sao?
Nếu cô nói với người khác lời này có lẽ sẽ không ái muội như vậy.
Cô từ chối cho ý kiến, chỉ đi thẳng đến trước dương cầm tiện tay đàn một đoạn ngắn trong bài “Canon”, nốt nhạc lên xuống gập ghềnh, còn bị sai vài chỗ. Không hổ là thuộc bộ sư tập của nhãn hiệu Steinway & Sons nổi tiếng ở Mỹ, âm sắc vô cùng hay. Với trình độ gà mờ của cô mà vẫn có thể đàn được một khúc khá hay.
Cuối cùng Khương Chỉ không thể đàn tiếp được nữa, chỉ đành bất lực cười khổ, “Nhìn xem, đây chính là kết quả của sự không kiên trì. Đối với chiếc đàn tốt như vậy cũng chỉ có thể nhìn mà không làm gì được.”
Người đàn ông chỉ chăm chú nhìn cô mà không hề lên tiếng.
Sự dịu dàng