Chương 47: Đâm thủng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Từ sau ngày cùng nhau chơi dương cầm ấy, Khương Đường không thể lờ đi sự biến hóa trong quan hệ giữa cô và Tiêu Tắc được nữa.
Có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai. Về sau cô lại ngủ ở biệt thự của Tiêu Tắc thêm vài lần, thậm chí có những lần chỉ đơn thuần đi ngủ chứ không hề làm chuyện đó. Không phải anh không muốn, mà là anh quyết tâm không làm. Không biết anh bị cái gì kích thích mà cứ dán chặt người ở sau eo cô, nhất quyết đòi ôm cô xem phim, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ung dung đi ngủ.
Cô thử duỗi tay vuốt ve lại bị anh bắt lấy giữ chặt trong lồng ngực không cho động đậy.
Trong giọng nói lộ rõ sự kìm nén dục vọng mãnh liệt như lửa, “Ngủ đi.”
Dường như ở giữa bọn họ chỉ còn một lớp giấy ngăn cách mỏng mang như lớp giấy dán cửa sổ, có thể tùy tiện đâm thủng. Thế nhưng đằng sau lớp giấy đó là cái gì, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Tối nay tôi nấu cơm, muốn ăn gì?”
Khương Đường đọc được tin nhắn Tiêu Tắc gửi đến, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Gì cũng được.” Sau đó cô ngẩng đầu nhìn bản thân đang tươi cười ở trong gương, ngây ngốc ngồi đó.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Khương Đường lập tức cất điện thoại đi.
“Mời vào.”
Không ngờ người bước vào lại là Quách Úc.
Mặc dù hai người ở cùng một đoàn phim nhưng lại không có nhiều cảnh quay chung. Bởi vậy cho nên quan hệ cũng không quá thân thiết.
“Đạo diễn Từ tìm tôi sao?” Cô chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
“Không phải.” Người đàn ông trẻ tuổi cười cười đến gần cô. Anh ta không ngồi xuống ghế sofa mà đứng dựa vào bàn trang điểm, đầu gối gần đến mức sắp chạm vào người cô.
Khương Đường thầm cảm thấy không ổn, cố ý điều chỉnh tư thế ngồi để tránh đụng chạm với anh ta. Vẻ mặt của cô lạnh lùng thờ ơ nhưng vẫn rất lịch sự hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy vào đoàn phim lâu vậy rồi mà vẫn chưa có cơ hội nói vài câu với chị. Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh nên muốn tới thăm chị.”
Vào đoàn phim đã lâu nhưng cô chưa từng thấy anh ta tỏ vẻ muốn nói chuyện với mình. Khương Đường không tin mị lực của bản thân lại có thể tăng nhanh như vậy chỉ sau một đêm, lẳng lặng chờ đợi anh ta nói tiếp.
Quách Úc không ngờ cô lại khó đối phó như vậy, nhất thời có chút do dự. Ánh mắt vừa đảo tới khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta lại hạ quyết tâm.
Cô rất đẹp, giá trị nhan sắc thuộc tầm top 1 top 2 trong số nữ nghệ sĩ hiện giờ. Bị người như cô làm quy tắc ngầm cũng không được tính là đau khổ.
Anh ta cố tình đung đưa đôi chân dài miên man của mình đụng chạm vào da cô. Quách Úc mỉm cười nói, “Chị à, tối nay chị có kế hoạch gì không? Ở gần Tây Tứ Hồ có một quán ăn Nhật mới mở, nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển trực tiếp từ Nhật Bản bằng đường hàng không. Hôm nay có nhím biển tươi ngon mới được mang tới, chị có muốn cùng đi ăn thử với em không?”
Chỉ là trùng hợp thôi sao? Vừa hay cô rất thích nhím biển.
Mặc dù không xác định được chắc chắn ý đồ của Quách Úc là gì, nhưng nhất định anh ta có ý đồ riêng. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến Khương Đường cảm thấy rất khó chịu, dứt khoát đứng dậy tránh sang một bên.
“Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi đây.”
Chào hỏi với Từ Phàm xong, cô đi thẳng ra chỗ để xe. Vừa mới rời khỏi trường quay không được bao lâu, điện thoại của cô chợt rung, là số lạ.
“Chị à, tôi là Quách Úc. Đây là số của tôi, chị có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Bất cứ lúc nào?
Nếu Khương Đường còn không hiểu chuyện gì thì thật lãng phí kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm trong nghề. Nhưng cô thật sự không hiểu nổi, bản thân có cái gì đáng để Quách Úc tự nguyện hiến thân.
Về đến nhà, cô vừa mới thay quần áo ở nhà ra xong thì Tiêu Tắc tìm đến.
“Không phải anh nói sẽ đến muộn một chút sao?” Khương Chỉ lấy dép lê đi trong nhà ra cho anh, đứng dậy mới phát hiện người đàn ông vẫn đứng ở ngoài cửa không hề nhúc nhích. Trên gương mặt lạnh lùng của anh không hề lộ ra một tia cảm xúc nào, ánh mắt anh nhìn cô lại vô cùng kỳ quái. Cô sợ hãi hỏi, “Làm sao thế?”
Môi mỏng của anh khẽ động đậy. Anh nói, “Chị đề cử tôi diễn vai nam chính trong bộ phim sắp tới của đạo diễn Thái Dĩnh với bà ấy à?”
Đúng là hai ngày trước cô có gọi điện cho Thái Dĩnh, cũng thật sự đã đề cử Tiêu Tắc. Khương Đường chợt hiểu ra ý đồ của Quách Úc là gì.
Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
Cô gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ khen anh hai câu thôi. Người quyết định cuối cùng vẫn là bà ấy. Bà ấy không phải loại người có thể dễ dàng bị người khác điều khiển vậy đâu.”
Đáy mắt người đàn ông chợt hiện lên vẻ chế giễu. Điều anh quan tâm không phải là quyết định của Thái Dĩnh, mà là thái độ của cô khi gọi điện thoại cho bà ấy. Tiêu Tắc tiến lên một bức, khí thế mạnh mẽ dồn đến, “Chị cho tôi lợi ích, còn có phí bịt miệng, thì gọi là cái gì?”
Ánh mắt của anh trở nên sắc bén như dao, dường như muốn