Chương 51: Sao trên trời
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Sáng sớm ngày thứ bảy, Khương Đường dậy từ bảy giờ sáng để chạy bộ rồi tắm rửa thay quần áo. Cuộc sống sinh hoạt của cô rất khoa học, là một trong số ít người trong giới giải trí sinh hoạt điều độ như vậy. Chỉ khi ở cùng với Tiêu Tắc, cô mới điên cuồng thức đến nửa đêm rồi ngủ đến chiều ngày hôm sau.
Chợt nhận ra bản thân đang nghĩ đến chuyện gì, Khương Đường mạnh mẽ kéo lại tinh thần đang bay bổng. Cô mở tủ quần áo lựa chọn quần áo cho ngày mới.
Nghiêm túc mà nói, hôm nay cũng được xem như là lần hẹn hò đầu tiên của hai người bọn họ.
Từ ngày nói chuyện rõ ràng ở Studio, Tiêu Tắc thường xuyên có những hành động kỳ quái. Đang hôn nhau thắm thiết, tay anh cũng đã sờ vào nội y bên trong của cô, vậy mà đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng mãnh liệt và nói với cô: “Có muốn đi dạo bờ biển không?”
Kết quả là số lần hai người thân mật bị giảm xuống đáng kể. Nhưng cùng lúc đó, bờ môi của hai người hầu như lúc nào cũng dính vào nhau. Anh động tí lại hôn cô, ăn được nửa bữa cơm cũng hôn cô, đọc sách trên sofa cũng gặm môi cô. Thậm chí ngay cả khi cô đang nghe điện thoại, anh cũng có thể đi tới hôn hai cái.
Bọn họ không tiện hẹn gặp ở nơi công cộng, phần lớn đều hẹn nhau đến nhà đối phương. Khương Đường không hề để ý, vui vẻ thỏa mãn. Tiêu Tắc thì ngược lại, anh cố gắng nghĩ đủ mọi cách để hẹn cô ra ngoài. Từ leo núi, đánh tennis, cưỡi ngựa, xem triển lãm, nghe nhạc hội,… Sau vài lần từ chối, Khương Đường mới hiểu được anh đang muốn hai người cùng nhau ra ngoài hẹn hò.
Nghề nghiệp đặc thù, lại độc thân suốt năm năm nên cô sắp quên mất người bình thường hẹn hò với nhau như thế nào rồi.
Tiêu Tắc vẫn luôn đến đúng giờ. Trước giờ hẹn mười phút anh đã gửi tin nhắn cho cô: “Tôi đến dưới lầu rồi, không cần gấp.”
Khương Đường lấy túi xách đi giày xong xuôi, xịt một chút nước hoa lên người rồi lập tức đi xuống lầu.
Sau khi lên xe, anh khom người tiến sát vào cô, cố gắng kìm chế dục vọng sôi trào tặng cô một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước. Anh ghé mũi vào bên gáy cô hít hà rồi nói: “Rất thơm.” Sau đó, anh săn sóc thắt dây an toàn cho cô.
Hôm nay Khương Đường đánh má hồng bằng phấn má “cao trào”. Loại phấn má này có tác dụng như tên gọi của chính nó, có thể vẽ ra gương mặt ửng hồng của người phụ nữ vừa mới trải qua cao trào. Tiêu Tắc nghiêng đầu ngắm cô thêm vài lần, trong mắt nồng nàn tình ý.
Người đàn ông này thật sự cho rằng cô không nhìn ra được anh đang muốn gì sao?
Khương Đường không vui vẻ cho lắm, “Chú ý lái xe.”
Giọng điệu hờn dỗi phối hợp với gương mặt được đánh phấn hồng của cô thật đáng yêu. Tiêu Tắc thấy vậy liền căng thẳng yết hầu. Có những lúc anh hoài nghi có phải cô cố ý hay không. Nhưng anh thật sự hy vọng là cô đang cố ý.
Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cửa lớn của khu phố chưa đến mười phút thì Quách Thắng Nam gọi điện tới.
“Tiểu Đường, cậu mua cái gì vậy? Người ta gửi đến công ty rồi, còn bắt cậu phải tự mình đến nhận.”
Khương Đường ngạc nhiên, “Tớ có mua gì đâu.”
“Chuyện gì vậy? Cậu đợi chút nhé, để tớ đi hỏi thử.”
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ. Ngay sau đó, Quách Thắng Nam lại nói vào trong điện thoại, “Đồ là do người của tổ chức đấu giá gửi tới, thấy bảo là một bức tranh. Cậu đi đấu giá hồi nào vậy?”
Khương Đường lại càng ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Đương nhiên là cô chưa từng đi rồi. “Không mà, chắc chắn không phải gửi nhầm đấy chứ?”
“Không đâu, số điện thoại liên lạc là của cậu mà. Làm sao giờ, bảo anh ta ngày khác hãy tới hay là cậu tự về một chuyến?”
Khương Đường che điện thoại lại trao đổi tình hình với Tiêu Tắc. Từ chỗ này đến công ty không đến mười phút. Hai người quyết định cứ về công ty một chuyến. Tiêu Tắc đợi cô ở bãi đỗ xe, để một mình Khương Đường đi lên lầu lấy đồ.
Sau khi tiễn được người của tổ chức đấu giá đi, Khương Đường lập tức mở hộp đồ ra xem. Bên trong là một bức tranh sơn dầu có tông màu xanh đen. Một nửa bên trên là bầu trời sao tô màu trắng, nửa còn lại dùng kỹ thuật tạo sóng bằng bút màu, ở giữa mờ ảo trông giống như tàn ảnh của mặt trăng.
Bên trong còn có một cuốn sách nhỏ giới thiệu về tác giả và thông tin của tác phẩm. Khương Đường có ấn tượng với tên của tác giả này, là một họa sĩ tranh sơn dầu trẻ tuổi rất nổi danh.
Bức tranh này tên là “Vô đề”, không có thông tin của người gửi. Quách Thắng Nam chậc chậc cảm thán, “Xem ra cậu còn có cả fan đại gia nữa đó. Lần đầu tiên thấy có người tặng tác phẩm nghệ thuật, chơi lớn thật đấy. Thế nhưng đột nhiên tặng bức tranh vẽ trăng sao là có ý gì, chẳng lẽ là muốn nói sẽ hái hết trăng sao trên trời tặng cậu hay không?”
Cô ấy ngẩng đầu lên chợt phát hiện sắc mặt của Khương Đường đang trở nên rất kém.
Khương Đường lắc đầu rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Ngang.
“Là anh à?”
Đây là một câu hỏi cộc lốc không đầu không đuôi. Thế nhưng Chu Ngang lại trả lời rất nhanh, “Nhận được rồi à? Có thích khung tranh này không? Không thích thì có thể đổi lại.”
Khương Đường im lặng nhìn tin nhắn này rồi cất điện thoại đi. Cô chợt cười nhạt một tiếng.
Khung tranh.
Anh ta nói là khung tranh.
Thì ra không phải cô mắc bệnh công chúa. Từng chuyện từng chuyện xảy ra thật sự đều là vì ý tứ đó.
*
Khi cô xách theo bức tranh đi xuống lầu, Tiêu Tắc có nhìn một cái rồi hỏi, “Thích tranh sơn dầu à?”
Khương Đường chỉ lắc đầu chứ không nói chuyện. Đột nhiên cô cảm thấy