Chương 53: Đà điểu
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Đầu óc Khương Đường bắt đầu trở nên rối tung rối mù. Lúc này cô chỉ muốn yên lặng một chút để bình tĩnh lại. Thế nhưng Từ Vân Thanh thấy cô kỳ lạ nên đi lên lầu dò hỏi.
“Sao thế, sắc mặt kém như vậy, bọn người trên mạng lại nói gì con rồi à?”
“Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, chơi thế đủ rồi. Mỗi ngày đều bị người ta bàn tán nghi ngờ đang mưu đồ gì đó không hay chút nào. Không phải trong nhà không nuôi nổi con.”
Từ Vân Thanh là một người mẹ rất tiến bộ, chỉ là thỉnh thoảng hơi bá đạo một chút, hay chính là tự coi mình là trung tâm. Nhưng bà rõ ràng có tư cách để tự coi mình là trung tâm. Cả đời đều may mắn bình yên, thậm chí đến năm năm mươi tuổi vẫn còn một chút tính cách thiếu nữ.
Từ đầu đến cuối Khương Đường đều không chịu lên tiếng. Từ Vân Thanh nói đến mức tự mình cũng bực bội, vung tay đi xuống lầu.
Khương Đường biết lát nữa bản thân sẽ còn tiếp tục bị hỏi tội. Thế là cô lập tức nhắn tin cho Quách Thắng Nam. Chưa đầy nửa tiếng sau, Quách Thắng Nam đã lái xe tới đón cô đi.
Lúc này cô cực kỳ cần sự yên tĩnh, không muốn gặp mặt ai, cũng không muốn phải nghe bất cứ thứ gì. Giờ phút này, chỉ có Quách Thắng Nam mới có thể cho cô sự yên tĩnh ấy
Nhà của Quách Thắng Nam ở một khu chung cư quản lý khép kín trong khu Đông Tam. Sau khi bước vào cửa, Khương Đường chỉ đưa thư cho cô ấy xem còn bản thân thì vào phòng ngủ dành cho khách nằm nghỉ.
Nội dung của thư không có nhiều, Quách Thắng Nam đọc xong rất nhanh. Tâm hồn của cô ấy bị chấn động mạnh mẽ.
Chuyện đến nước này, ngoại trừ thở dài thì cô ấy cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Cô ấy đi vào phòng ngủ dành cho khách, đặt mông ngồi lên giường của Khương Đường. Người phụ nữ đang nằm trên giường mở to mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thắng Nam, tôi có thể ở lại đây hai ngày được không?”
Quách Thắng Nam nhẹ nhàng đắp chăn lên người cho cô, chỉ nói, “Cậu muốn ở bao lâu đều được.”
Khương Đường yếu ớt nở nụ cười, “Cảm ơn cậu.”
Nếu là thường ngày, có lẽ cô sẽ nói đùa rằng “Không có cậu thì tôi phải làm sao đây?”. Thế nhưng lúc này, cô không có nhiều sức lực để làm chuyện dư thừa như vậy.
Quách Thắng Nam đóng cửa lại cho cô rồi trở về phòng khách. Thấy điện thoại của Khương Đường vẫn không ngừng rung, cô ấy cầm lên xem thử, thấy tên người gọi tới là “xz”. Quách Thắng Nam tiện tay chỉnh về chế độ im lặng, không thèm để ý đến màn hình vẫn đang nhấp nháy liên hồi.
Sang ngày thứ hai, Khương Đường phát hiện điện thoại của mình hết pin rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định không sạc pin mà thờ ơ ném điện thoại vào túi, tiếp tục làm một con cá muối lười biếng cả ngày chỉ biết ăn với ngủ.
Thân thể nhận được tín hiệu trốn tránh của đại não, phối hợp mệt mỏi rã rời. Cả ngày cô đều buồn ngủ, tựa hồ như muốn ngủ bù tất cả những khoảng thời gian thiếu thốn giấc ngủ từ ngày trước.
Quách Thắng Nam quyết định làm việc ở nhà để bầu bạn với cô. Cô ấy không hỏi gì cả, chỉ đúng giờ gọi cô ra ăn cơm. Đến tối thì cùng nhau xem phim. Lúc mở trang web ra thấy phim “Tiền Nhiệm” được đề cử ngay ở trang đầu tiên, Quách Thắng Nam liền tắt trang web đó đi, còn nói, “Chẳng hay gì cả, không bằng đọc sách đi.”
Khương Đường mỉm cười đứng dậy đi ra giá sách, tiện tay rút ra một cuốn “Bức thư của người phụ nữ lạ mặt”. Quách Thắng Nam cau mày giật lại cuốn sách cô vừa rút ra rồi cất lại về chỗ cũ, chọn ra một cuốn khác cho cô “Ký sự tiếu lâm”.
Lần này Khương Đường thật sự bị làm hành động này của cô ấy chọc cho bật cười. Cô không ngờ trong mắt bạn bè mình lại yếu ớt đến mức này. Nghĩ lại thì nếu cô không yếu ớt, cô đã không chạy tới đây làm đà điểu.
Nhưng rốt cuộc cô đang trốn tránh ai?
Trong đầu chợt nảy ra câu hỏi này, trái tim lại không khỏi run lên một cái
*
Sáng sớm, Khương Đường bị sự ầm ĩ ở ngoài cửa làm tỉnh giấc.
Quách Thắng Nam lạnh lùng nói:
“Tôi nói rồi, cô ấy không