Anh bế tôi đến chỗ cái tủ rồi để tôi ngồi xuống, đôi mắt màu sẫm nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vừa nãy em nói tôi đã từ chối em bao nhiêu lần?” Anh hỏi.
“Một trăm hai mươi tám lần.” Tôi cụp mắt xuống, trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.
“Thế thì tôi sẽ hôn em một trăm hai mươi tám lần để bồi thường, em thấy sao?” Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, còn chưa nói xong anh đã hôn lên cổ, lên vành tai và cả trên mặt tôi nữa, 1, 2, 3, 4, 5, 6, …
1
Người đàn ông mặc chiếc áo blouse cúi người đỡ tôi nằm xuống giường.
Trong nháy mắt có một mùi hương vừa nam tính vừa xa lạ tràn ngập trong khoang mũi tôi, giống như mùi hương bạc hà trộn lẫn cả hương bồ kết nữa, sạch sẽ lại khiến tôi say đắm.
Trên bảng tên kim loại trước mặt có một hàng chữ màu xanh nhỏ: Bác sĩ Cố Tả khoa cấp cứu.
Cái tên này khiến tôi cho.áng v.áng đầu óc.
Sau đó tôi đột nhiên nôn ra ngoài.
Trên chiếc áo blouse sạch sẽ có thêm một vết bẩn lóa mắt.
Bác sĩ chậm rãi tháo khẩu trang xuống, anh thản nhiên nói: “Bạn học Khương Hữu này, đây là cách theo đuổi tôi mới của cô sao?”
Hẫng mất một nhịp.
Thật sự là anh, là Cố Tả, là người tôi theo đuổi điên cuồng suốt hai năm cấp ba.
Tôi cũng không định nhận lại người quen. Tôi hoảng hốt che đi cảnh xu.ân lấp ló đằng sau cổ áo chữ V khoét sâu của bộ lễ phục, ngậm chặt miệng vẫn còn muốn nôn lại rồi tôi xoay người xuống giường định trốn đi.
Cố Tả ngẩn người ra rồi sau đó anh đỡ lấy bả vai của tôi, anh nói bằng giọng điệu nghiêm nghị: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người. Cô ở lại bệnh viện quan sát thêm hai mươi tư tiếng nữa đã, đây là phòng quan sát, cô có thể ngủ lại đây một đêm.”
Đầu ngón tay anh lành lạnh giống như một liều thu.ốc an thần, còn tôi trở thành con rối trong tay anh, nghe lời anh nằm xuống giường.
Đã mười năm trôi qua.
Má lúm đồng tiền như ẩn như hiện mang theo sự trẻ trung sạch sẽ, bờ vai rộng lớn và yết hầu rõ ràng lại mang theo sự hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.
Ngoài cửa có tiếng đẩy giường cấp c.ứu chạy qua, Cố Tả dặn dò tôi mấy câu ngắn gọn, sau đó anh đeo khẩu trang lên rồi nhanh chóng rời đi.
Bởi vì cơ thể mệt mỏi còn ngấm hơi m.en nên tôi đã nhanh chóng ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ kéo tôi trở về ngày mưa trong buổi tự học tối năm lớp mười một ấy.
Cơn mưa đêm khi đó rất lớn.
Cách cửa sổ thủy tinh trong lớp học được đóng lại, cũng lờ mờ chiếu lên gương mặt Cố Tả.
“Khương Hữu, em đang viết lung tung cái gì đấy?”
Chiếc váy đỏ rực của giáo viên dạy Toán đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt tôi, cô giáo tức gi.ận g.iật lấy quyển vở của tôi rồi đọc to lên.
“Trong cơn mưa, anh nhìn tôi bằng đôi mắt sáng ngời rồi mỉm cười với tôi, đôi mắt ấy như chứa cả một dải ngân hà sáng lấp lánh. Ồ, hóa ra khi trời đổ mưa mà cũng có nhiều vì sao đến thế…”
Đúng vậy, mọi người đều không nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt của Cố Tả sao?
Giáo viên đọc rất lố, các bạn khác thì cười ngặt nghẽo, chỉ có một mình Cố Tả ngồi bên cửa sổ là vẫn yên lặng giải toán, anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
“Khương Hữu, nếu em làm toán mà cũng giỏi như viết thư tình thì em đã không lần nào cũng đạt điểm Toán dưới trung bình như thế này rồi.”
“Nếu như làm Toán có thể theo đuổi được Cố Tả thì lần nào thi em cũng sẽ đạt được điểm tối đa.”
Giáo viên dạy Toán nghe thấy tôi phản bác như thế thì tức xì khói, cô nói: “Khương Hữu, em đi ra ngoài đứng cho tôi.”
Tôi ngẩng cao đầu bước ra ngoài, đứng trên hành lang bị mưa hắt vào ướt sũng rồi nhìn Cố Tả qua cửa sổ thủy tinh.
Đúng là người đàn ông tôi theo đuổi một trăm hai mươi tám lần, chỉ với đường nét gương mặt mờ mờ ảo ảo đấy thôi cũng khiến cho người ta đỏ mặt tía tai như thế này rồi.
Nhưng mà tại sao?
Tại sao lại không thấy Cố Tả và các bạn đâu nữa…
Giáo viên dạy toán mặc chiếc váy màu đỏ hoa hồng đột nhiên biến thành gương mặt của luật sư.
Bà ấy nói với tôi mặt dính đầy nước mưa rằng công ty của bố tôi ph.á sản rồi, tôi không thể theo học ở trường tư thục với học phí đắt đỏ này nữa.
Đêm hôm đó, tôi và bố mẹ kéo theo hai chiếc vali cũ đứng trong cơn mưa lớn không có một bóng người.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là lòng người lạnh như tro tàn, bị gió thổi bay không còn lại gì cả.
Cảm giác này còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần lúc tôi nhìn thấy Cố Tả tan học rồi cùng đi về nhà với cô gái xinh đẹp khác.
Trong đêm mưa lạnh thấu xương ấy, nỗi lòng thiếu nữ về Cố Tả cũng giống như tia chớp lóe lên trong đêm tối.
Sau khi tia chớp vụt tắt thì sẽ chìm sâu vào đêm đen vô tận.
2
Tôi thức dậy lúc năm giờ sáng.
Tôi cầm điện thoại lên, là tin nhắn báo tin tốt lành của tổ trưởng: “Khương Hữu này, hôm qua không uổng công cô uống rượu rồi. Đã bán được hai thiết bị rồi đấy, coi như đó là công lao của cô.”
Và một tin nhắn: “Nộp bản kế hoạch tuần sau trước mười giờ cho tôi.”
Tôi nhìn đồng hồ ở góc phải điện thoại, rồi nghĩ thầm trong lòng, bây giờ tôi nên tới công ty làm kế hoạch rồi nhỉ.
Tôi vừa mới đi xong giày cao gót thì Cố Tả mặc áo blouse đẩy cửa bước vào. Đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy tơ máu, anh còn cầm theo hai cái túi còn bốc khói nghi ngút vào nữa.
“Bác sĩ Cố, làm phiền anh rồi.” Tôi lịch sự mỉm cười, tôi cúi đầu xuống sửa sang lại váy vóc định đi ra ngoài nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy cổ tay.
Cái hồi tôi mới mười sáu mười bảy tuổi, tôi đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh phim thần tượng Cố Tả nắm lấy tay tôi.
Mỗi khi tưởng tượng ra những cảnh này, nghĩ tới nhiệt độ cơ thể anh, tôi làm ổ trong chăn cũng phấn khích đến nỗi hét toáng lên.
Nhưng tôi của bây giờ sao có thể so sánh với tôi vừa kiêu ngạo vừa sạch sẽ của khi đó được cơ chứ.
Cũng giống như việc so sánh bộ lễ phục màu đen đang bao bọc lấy cơ
thể tôi này với chiếc áo blouse vừa cấm d.ục lại chín chắn trên người người đàn ông thật đúng là vừa thấp kém lại ph.óng đãng.
“Này cô kia.” Cố Tả cúi đầu xuống nhìn tôi: “Cô mới rử.a ru.ột cách đây năm tiếng, bây giờ cô không thể đi được.”
Tôi ngoảnh đầu lại mỉm cười: “Không sao đâu, tôi mệnh cứng lắm.”
Cố Tả nhìn tôi chằm chằm ba giây, cuối cùng cũng không nói gì. Anh chỉ đưa hai chiếc túi vẫn còn đang bốc khói nghi ngút cho tôi rồi bảo: “Tôi mua cho đồng nghiệp nhưng anh ấy tan làm rồi, cho cô đấy.”
Tôi đưa tay ra nhận lấy nó đi ra khỏi phòng cấp c.ứu rồi tiện tay ném nó vào trong thùng rác.
Không nhìn thấy, không ăn thì sẽ không đau lòng nữa.
Một người mệt mỏi không có quyền được ưu sầu.
3
Một tuần sau tôi lại gặp được Cố Tả, lần này là ở trên bàn ăn.
Giám đốc dẫn theo trình dược viên là tôi, đối phương là Cố Tả và một bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi.
Chỉ có một mình tôi là nữ.
“Tôi nghe nói dưới trướng của giám đốc Thường có một trình dược viên nữa có tửu lượng rất cao, là cô đây sao?” Bác sĩ ngoại khoa giơ tay ra rồi nói tiếp: “Tôi là Hạ Quân.”
“Tôi là Khương Hữu.” Tôi cũng mỉm cười đưa tay ra, bộ móng mới làm màu đỏ quyến rũ rất hợp với bộ váy ngày hôm nay.
“Khương Hữu, Khương Hữu à…” Hạ Quân nhẩm đi nhẩm lại cái tên này ở trong miệng, anh ta nhìn Cố Tả rồi nói: “Anh ấy là Cố Tả, tên của hai người là *tên cặp đó.”
Cố Tả dụi tắt điếu th.uốc đi rồi đứng dậy, anh giơ tay ra nắm lấy bàn tay của tôi: “Chào cô.”
Tôi mỉm cười duyên dáng chào hỏi: “Cảm ơn bác sĩ Cố lần trước đã cứu m.ạng tôi.”
Có lẽ là vì có Cố Tả ở đây nên hôm nay tôi hơi lơ đãng.
Nhưng lúc ngà ngà say tôi đã chuốc cho tấm chiếu mới chưa trải sự đời là Hạ Quân say mèm rồi.
Anh ta nắm chặt lấy tay tôi rồi khen ngợi tôi không ngớt lời: “Khương Hữu, Khương Hữu, sao cô lại tốt như thế chứ, cô vừa xinh đẹp, tửu lượng lại cao như vậy.”
Tôi đã từng rất tốt, thế nhưng thời điểm tôi tốt nhất ấy lại không đáng giá một đồng trong mắt của người khác.
Tôi nhìn Cố Tả đang ngồi bên cạnh Hạ Quân, anh đang ngồi uống rượu, hút thuốc nói chuyện với người khác.
Làn kh.ói th.uốc màu trắng xám giống như cơn mưa bụi khiến tôi không tài nào nhìn rõ được gương mặt của Cố Tả nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của anh.
Nhớ lại vô số lần tôi tỏ tình với anh, anh vẫn luôn đeo tai nghe giả điếc, yên lặng làm bài tập hoặc là chạy bộ.
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng mà.
“Khương Hữu, cô có biết mỗi lần lên bàn m.ổ tôi đã sợ hãi thế nào không. Tôi sợ quyết định, sự sai lầm và căng thẳng của mình sẽ kết thúc cuộc đời của một người khác. Khương Hữu, tôi thật sự rất sợ…”
Hạ Quân uống rượu say mèm, trong đôi mắt của anh ta có sự sợ hãi không thể nào giải trừ được của một bác sĩ trẻ tuổi.
Tôi không biết mình có nên nói những lời cảm thông vào lúc này hay không nữa. Nhưng tôi thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả cái ngày tôi và người cũ ly hôn với nhau nữa.
“Hạ Quân, anh sợ chứng tỏ anh vẫn rất yêu quý mạng sống, anh còn có chuyện để quan tâm đến, như thế hạnh phúc biết bao.”
Tôi cầm lấy ly r.ượu vang trong tay Hạ Quân rồi ngẩng đầu uống cạn một hơi, tôi cười nói:
“Anh nhìn tôi đây này, gia đình phá sản, hôn nhân thất bại, hàng năm số lần tôi uống rượu rồi vào bệnh viện còn nhiều hơn số lần tôi về nhà nữa. Sống chẳng phải là để chịu khổ hay sao?”
Hạ Quân chỉ tay vào tôi cười cười, tôi cũng mỉm cười nhìn anh ta, sau đó hai chúng tôi cười nói ha hả rồi nằm bò ra bàn không đứng dậy nổi, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Sau đó Hạ Quân ngồi thẳng người dậy, cười khằng khặc hỏi Cố Tả: “Cố Tả này anh nói đi Khương Hữu có tốt hay không?”
Tôi bỏ đi chỗ khác, lần đầu tiên tôi không muốn biết phản ứng của Cố Tả, lần đầu tiên tôi cảm thấy thoải mái đến thế.
Hóa ra cảm giác vạch trần toàn bộ bản thân ngay trước mặt người mình thích lại vừa đau đớn vừa sảng khoái đến thế.
Nhưng nếu như bây giờ cuộc đời đã có quá nhiều chuyện phiền não đến như vậy thì chẳng thà cứ để cho đóa hoa hồng rực rỡ ấy được ở mãi trong giấc mộng đẹp của quá khứ.
Cố Tả, tôi đã không còn quan tâm đến cái nhìn của anh về tôi nữa rồi.
Tôi không quan tâm anh đeo tai nghe hay là cúi đầu giải đề hay là vờ như không nghe thấy nữa.
Tôi đã không còn quan tâm nữa.