Về ký ức tối hôm nay, do say rượu, Ninh Uyển thực sự có chút mơ hồ, cô luôn cảm thấy bản thân nhưng nằm mơ một giấc, trong mơ thoáng xuất hiện gương mặt sưng vù bầm tím của mẹ, thoáng xuất hiện tiếng gào thét của bố. Khi mới bắt đầu thật sự không phải giấc mơ đẹp, nhưng không lâu sau, những thứ tiêu cực đó được thay thế bởi mùi vị ngọt ngào của kem ly, còn là vị matcha cô thích nhất, ngọt nhưng không ngấy. Sau đó không ngờ Phó Tranh xuất hiện, thậm chí cô còn nhận được thư của đại Par, tuy nhiên là thư từ chối...
Ninh Uyển tỉnh dậy từ cơn nôn nao có chút đau đầu, sau đó cô phát hiện rất nhanh có một số chuyện hoàn toàn không giả, như cô thật sự đã nhận được thư hồi âm của Par, quả thật là thư từ chối...
Đến khi cô ngồi trong phòng làm việc của luật sư xã khu, nhìn Phó Tranh một chút, hắng giọng nói: “Tiểu Lệ nói hôm qua anh đưa tôi về nhà, cảm ơn nhé.” Ninh Uyển khẽ ho, thử thăm dò: “Hôm qua tôi uống say, có nói gì kỳ lạ không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói Phó Tranh bình tĩnh tự nhiên, anh khẽ ngẩng đầu nhìn Ninh Uyển một cái, nói lời sâu xa: “Không có, sau khi đưa cô xong tôi cũng về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Cuối cùng Ninh Uyển cũng thở phào một hơi, bản thân cô trong mơ thẹn quá hóa giận với thư từ chối của đại Par, trực tiếp xúc phạm danh dự người ta, cũng may Phó Tranh không ở đó, nếu không truyền ra ngoài... cô vẫn còn muốn được gia nhập đội của đại Par nữa.
Bây giờ đã tỉnh táo lại, thái độ của Ninh Uyển trở nên nghiêm chỉnh, tiếp nhận cả một buổi sáng điện thoại tư vấn pháp luật, lại tiếp đón hai cư dân xã khu đến tư vấn tại chỗ. Đến thời gian nghỉ trưa, có vẻ như Phó Tranh có hẹn, vừa hay ra ngoài ăn cơm, Ninh Uyển tranh thủ phòng làm việc có mỗi một mình, bắt đầu ngồi ngay ngắn, bắt đầu tiếp tục viết thư. Cái chuyện muốn tạo quan hệ tốt này, một lần đương nhiên không thành. Cho dù có thế nào thì bây giờ vị đại Par này cũng đã trả lời cô, tuy là từ chối, nhưng đó cũng là một khởi đầu tốt đẹp, có đi có lại, sau này dùng kế sách gửi nhiều thư, quen thuộc rồi mới có thể khiến người ta đồng ý tìm hiểu mình, hiểu rõ năng lực nghiệp vụ của bản thân, vậy việc gia nhập đội đối phương không chừng còn có thể xoay chuyển và hi vọng.
Nghĩ đến đây, ý chí chiến đấu của Ninh Uyển liền sục sôi, cô bắt đầu cẩn thận cân nhắc cách dùng từ…
***
Ở một nơi khác...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau những ngày Phó Tranh bị lưu đày ở xã khu, cuối cùng Cao Viễn cũng nhớ đến “lâm hạnh” anh, buổi trưa, anh hẹn Phó Tranh đi ăn cơm.
“Thế nào? Có phải rèn luyện được rất nhiều ở xã khu không? Thực chất nhiều vụ án có nhiều ý nghĩa, có thể giúp cậu nhanh chóng hòa nhập và thích ứng môi trường luật pháp trong nước, đa số khách hàng có không có nhận thức luật pháp trưởng thành như ở Mỹ.” Cao Viễn cười hihi, “Thực ra xã khu rất có tính thử thách, với phong cách này của cậu, có thể không chịu nổi ba tháng đâu.”
Phó Tranh vốn đã có ý nghĩ sớm quay về tổng bộ, nhưng lời này của Cao Viễn khiến anh ngược lại không muốn về: “Tất nhiên tôi có thể chống đỡ nổi, chỉ là cơ sở xã khu mà thôi, có khó bao nhiêu chứ?”
“Được, vậy ba tháng sau cậu hãy quay về, thu hoạch sẽ rất lớn, cũng là kinh nghiệm rất quý báu, nếu không phải tổng bộ đều quen thôi, tôi đã muốn đến cơ sở trải nghiệm chút nhân sinh rồi!”
Hai người tùy ý nói chút chuyện khác, Cao Viễn giống như nhớ ra chuyện gì đó: “À đúng rồi, vậy cậu có suy nghĩ gì việc thành lập đội không? Có cần chọn ra vài người từ tổng bộ không? Năm nay có thêm mấy người mới vào, tư chất học lực đều không tồi.”
Cao Viễn nghĩ ngợi: “Nhưng mà dạy dỗ người mới có chút phiền phức, mới bắt đầu nửa năm đừng hi vọng người ta làm được việc. A! Thực ra Ninh Uyển không tệ, cậu có cần tuyển cô ấy vào không? Thực ra cô ấy...”
Đáng tiếc Cao Viễn còn chưa nói hết, Phó Tranh đã cắt ngang: “Không cần.”
“?”
“Không cần Ninh Uyển.
“Tại sao chứ? Danh tiếng của cô ấy ở xã khu không tệ, năng lực xử lý vụ án rất mạnh, tuy không tốt nghiệp trường danh tiếng...”
“Khoa chính quy không phải trường danh tiếng, đã nói đủ rõ ràng vấn đề. Việc lớn trong đời là thi đại học nếu dốc hết toàn bộ sức lực chỉ có thể đỗ trường như vậy, đó là vấn đề năng lực, nếu không dốc hết sức lực mà đỗ vào trường như vậy, đó là vấn đề thái độ.”
“Thi đại học cũng có chuyện thi rớt nữa, hơn nữa cả đường đời cậu đều là trường danh tiếng, nhưng có rất nhiều người là người bình thường, cũng nên cho những người bình thường một cơ hội đi.”
“Phát huy ổn định cũng là một loại năng lực, nếu như thi rớt đại học, tôi cũng sẽ không đồng cảm.”
Phó Tranh lườm Cao Viễn một chút, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa cô ấy xuất sắc như vậy, sao cậu không tuyển cô ấy?”
Cao Viễn gãi đầu: “Thứ nhất, đội của tôi đã ổn định, luôn không có người từ chức, không có vị trí trống nào cả; thứ hai, vợ của tôi sau khi nhìn ảnh lý lịch của cô ấy liền đã nhiều lần cảnh cáo không để tôi tuyển người như vậy vào đội. Còn không phải vì Ninh Uyển quá xinh đẹp, nếu như tuyển vào đội có lúc cùng nhau đi công tác, vị ở nhà tôi đó yên tâm được sao? Nỗi khổ của người đàn ông đã kết hôn như tôi, cậu không thấu hiểu được đâu.”
Phó Tranh mím môi: “Cũng đâu xinh đẹp như vậy.”
“Rất đẹp mà, ánh mắt cậu cũng quá cao rồi...” Cao Viễn đang định nói gì đó, liếc thấy màn hình điện thoại trên bàn của Phó Tranh sáng lên, là một email, con mắt sắc bén của anh đã quét thấy nội dung mở đầu của email...
Phó Tranh đã nhìn thấy email, anh nhăn mày mở ra, mới phát hiện là email của Ninh Uyển, sau thư từ chối của anh ngày hôm qua, cô lại trả lời một bức nhiệt tình dào dạt, hơn nữa còn chọn từ ngữ cảm ơn...
“Vô cùng, vô cùng cảm ơn anh trong lúc trăm công nghìn việc vẫn sắp xếp thời gian trả lời thư của tôi, thật sự rất cảm ơn anh! Cũng rất cảm ơn anh đã chỉ ra những điểm thiếu sót và chưa tốt trên CV kinh nghiệm của tôi, tuy hiện tại thực sự tôi còn có nhiều vấn đề, nhưng nếu như anh có thể cho tôi cơ hội tham gia một vài vụ án tranh chấp thương mại có liên quan, thì tôi tin rằng anh sẽ có thêm hiểu biết toàn diện hơn về năng lực của tôi... Có thể gặp một người vừa nhiệt tình vừa bằng lòng giúp đỡ người mới như anh, lại có năng lực cao, hoàn toàn xứng với danh “người tài đức vẹn toàn”, đó là sự may mắn của tôi...”
Ha, còn tài đức vẹn toàn cơ? Chuỗi lời sỉ nhục hôm qua đâu rồi?
Trong lòng Phó Tranh cười lạnh, sau đó lạnh lùng tắt màn hình điện thoại.
Nhưng Cao Viễn lại một vẻ hóng hớt: “Tôi thấy rồi! Thị lực 2.0 của tôi thấy rồi, vậy mà cậu nhận được một mail dùng nhiều từ quá lời khen ngợi cậu như vậy, là ai gửi đó? Chuyện này là sao? Cậu muốn trả lời người ta cái gì?”
“Không trả lời.”
“Tại sao?” Cao Viễn hót không ngừng vì chủ nhân chiếc mail, “Đã khen cậu như vậy rồi, sao không muốn trả lời? Rốt cuộc vì sao không trả lời?”
“Vì tôi chỉ là một người đàn ông thần kinh thích đùa.” Phó Tranh uống ngụm trà, “Chỉ là một kẻ không có sức thu hút nhân cách, không tìm được bạn gái.”
???
***
Ninh Uyển vừa nhiệt tình dào dạt, vừa không biết ngại gửi cho đại Par thần bí sắp gia nhập Chính Nguyên một bức thư tạo quan hệ, cứ mãi bám ríu. Chỉ tiếc đợi trước đợi sau, Phó Tranh cũng đã ăn cơm bên ngoài xong trở về, thế nhưng vẫn không có mail hồi âm của đại Par.
Nhưng không sao cả, Ninh Uyển tự mình an ủi, đại Par vẫn thường rất bận, nhận được email, không phải cách vài ngày sẽ trả lời sao? Bình tĩnh!
Cũng may rất nhanh, cô không có thời gian nữa, có người tư vấn tại chỗ đến phòng làm việc, Ninh Uyển ngẩng đầu, thở dài một hơi, gương mặt thân quen.
...
“Dì Ngô, sao dì lại đến đây?”
Giọng nói của Ninh Uyển cuối cùng cũng khiến Phó Tranh ở bên cạnh yên tĩnh đọc sách ngẩng đầu lên, anh nhìn phía cửa, mới phát hiện một phụ nữ trung niên thân hình hơi gầy vừa lau nước mắt vừa đi vào phòng.
Bà còn chưa đến trước bàn Ninh Uyển, liền khóc: “Tiểu Ninh à, dì muốn ly hôn!”
Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa quen thuộc ngồi trước bàn: “Không thể nào trải qua những ngày này!” Bà khóc, tố cáo: “Tiểu Ninh à, dì không thể nhịn nổi nữa rồi!”
“Dì Ngô, dì uống nước đã, từ từ nói, sao lại như vây?”
“Còn không phải lão già chết dẫm chồng dì đó sao. Đa số buổi tối trong vòng một tháng nay không về nhà, chắc chắn ở bên ngoài đã câu dẫn con hồ ly tinh nào rồi, mới hỏi lão ta hai câu đã hung dữ với dì...”
Loại án ly hôn ở xã khu, Phó Tranh mới gặp lần đầu từ sau khi đến Duyệt Lan, anh nhìn Ninh Uyển đầy hứng thú, nghĩ không biết cô sẽ xử lý thế nào.
Ninh Uyển lại rất bình tĩnh: “Dì Ngô à, có chuyện gì thì nói chuyện ổn thỏa với chú Trương, có thể là do dì hiểu lầm, hơn nữa chuyện gì cũng phải có chứng cứ, dì không thể dựa vào dăm ba câu nói mà phán định chú Trương ngoại tình, nếu như chú không có, không phải rất oan sao? Hai người cũng là vợ chồng mười mấy năm rồi, chú Trương là người thế nào dì còn không rõ sao?”
Chỉ là dì Ngô này hoàn toàn không bị thuyết phục bởi lời lẽ của Ninh Uyển, ngược lại tâm trạng càng kích động: “Tiểu Ninh à, chắc chắn là ông ta ngoại tình, gần đây thay đổi đến nỗi gần như không quan tâm dì, hơn nữa không chỉ hung dữ với dì, còn đánh dì nữa!”
Sau khi dì Ngô nói xong, khóc sướt mướt liền duỗi tay ra, đưa mu bàn tay cho Ninh Uyển xem: “Cháu xem, đây là lão ra đánh!” Bà nói xong, lại vén tay áo, để lộ cánh tay, “Đây cũng là do lão ta đánh.”
Phó Tranh đưa mắt nhìn theo, nhìn thấy một mảng xanh tím trên mu bàn tay và cánh tay đối phương, biểu cảm anh trong chốc lát trở nên nghiêm trọng. Nếu chỉ là một án ly hôn do chuyện vặt gia đình hay mâu thuẫn tình cảm gây ra thì thôi, đều có thể bàn bạc, giải quyết hòa giải, nhưng đã liên quan đến bạo lực gia đình, thì đây không thể dùng cách bàn bạc hòa giải. Vì bạo lực gia đình chỉ có con số 0 hoặc vô số lần, nếu như không thể để người phụ nữ bị bạo lực gia đình thoát khỏi cuộc hôn nhân này, như vậy rất có khả năng đối phương sẽ chịu sự bạo lực lâu dài và nghiêm trọng hơn.
Cùng là phụ nữ, Ninh Uyển nhất định càng dễ cảm thông, Phó Tranh nghĩ, lần này nhất định cô sẽ không chọn hòa giải, mà nhất định giúp đối phương chủ trương lưu giữ bằng chứng sau này đâm kiện ly hôn.
Thế nhưng điều làm anh không ngờ đến, Ninh Uyển lại hoàn toàn không có cảm xúc cùng chung kẻ địch với người phụ nữ gặp cảnh bạo lực gia đình trước mắt, thậm chí gần như không đồng cảm, ánh mắt cô bình tĩnh, giọng điệu dửng dưng, trực tiếp bỏ qua không nhắc đến vết thương trên cánh tay đối phương.
“Dì Ngô à, dì thật sự nên đặt chút tin tưởng ở chú Trương, dì thử nghĩ đi, bình thường chú có tốt với gì không?”
“Cây mía không có hai đầu ngọt, kết hôn là hai bên cùng hòa hợp, luôn phải nhường nhịn lẫn nhau...”
...
Sau đó Ninh Uyển nói không ít, không gì khác hơn là quay đi quay lại một tư tưởng trọng tâm: Trong hôn nhân có phiền não cũng có điểm tốt, cần phải nghĩ nhiều đến điểm tốt, nghĩ xem lúc đầu gả cho người này là vì yêu anh ta ở điểm gì, tóm lại đều là cả một đoạn giữa khuyên thế này và khuyên không nên