Nửa tiếng sau, Ninh Uyển cầm cốc latte, tâm trạng vô cùng thoải mái. Thế nhưng sắc mặt Phó Tranh có vẻ không tốt, Ninh Uyển chỉ có thể an ủi nói: “Mới bắt đầu xử lí án đều như vậy, có rất nhiều chi tiết không chú ý đến, anh cũng không cần cảm thấy thua kém so với suy nghĩ tỉ mỉ của tôi. Học theo tôi, thì tay nghề sẽ lên. Nào, gọi điện thoại cho Quách Kiến Hồng hẹn riêng cô ấy tìm hiểu tình hình.”
Có lẽ tuy rằng so sánh với mình, nội tâm Phó Tranh khó tránh khỏi hơi tự ti, thế nhưng nhìn chung Phó Tranh vẫn là một người tinh thần tốt, không vui nhưng vẫn gọi điện thoại hẹn gặp Quách Kiến Hồng.
Cũng rất trùng hợp, Quách Kiến Hồng đúng lúc ở gần đây, không lâu nữa sẽ đến văn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin hỏi hai vị luật sư có chuyện gì sao?”
Ninh Uyển không vòng vo, thẳng thắn hỏi han: “Về chuyện của mẹ cô, tôi muốn xác nhận một chút. Tình hình hiện tại của bà ấy quả thật là thần chí không minh mẫn, khó phân biệt đúng sai và hành vi của mình?”
“Đúng vậy, anh trai và chị dâu tôi đều nói như vậy, nói mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối, cả người chịu đả kích rất lớn, trở nên nghi thần nghi quỷ, cũng không phối hợp điều trị...”
Ninh Uyển cắt ngang: “Cô tận mắt nhìn thấy tình trạng của mẹ chị sao?”
Quách Kiến Hồng lúc này lắc đầu: “Không, trước giờ tôi vẫn ở bên ngoài làm việc, cũng là lúc trước nghe mẹ bị ung thư mới vội vàng từ chức, thu dọn hành lí, hoàn toàn chuyển về thành phố Dung. Nhưng sau khi tôi trở về, dường như tình trạng của mẹ không ổn rồi, sống chết không gặp chúng tôi. Mấy lần cùng anh trai và chị dâu đến nhà, đều bị mẹ đuổi đi.” Nói đến đây, hốc mắt của Quách Kiến Hồng đỏ lên, “Cũng là tôi không tốt, bình thường không ở bên cạnh mẹ, không thể trông nom tốt cho mẹ, mới để tên lừa đảo sát vách mẹ lợi dụng cơ hội, bây giờ gây chia rẽ đến mức mẹ thà thân thiết với anh ta cũng không chịu gần gũi con cái chúng tôi...”
Trong lòng Ninh Uyển lộp bộp một chút, sợ rằng dự cảm của mình không sai. Quách Kiến Hồng quả nhiên chưa hề gặp mặt nói chuyện với mẹ mình, cũng căn bản không biết tình trạng thật sự của bà ấy.
“Cô nói xem nếu mẹ tôi thật sự muốn tìm bạn đời, cho dù là tầm 50 tuổi, trẻ hơn bà ấy vài tuổi thì tôi cũng không có ý kiến. Cả đời mẹ làm lụng vất vả, tuổi già muốn có một người bên cạnh nói chuyện chăm sóc, cũng rất tốt. Nhưng hiện tại... người đàn ông này mới 26 tuổi, mẹ tôi đã 60 rồi. Tên đàn ông này còn nhỏ hơn tôi 3 tuổi, cô nói đi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quách Kiến Hồng bắt đầu kể chuyện, càng nói càng đau lòng: “Tuy bác sĩ cũng nói, bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối của mẹ tôi ước chừng còn 1, 2 năm nữa, thời gian không còn nhiều... nhưng tôi cũng không thể nhìn mẹ mình bị người lừa nhảy vào hố lửa...”
Gã đàn ông này tôi đã gặp qua rồi, vẻ ngoài khá giống một chàng trai đứng đắn. Tuy sau khi ly hôn còn đem theo một đứa con, nhưng cũng có một công việc hành chính. Muốn tìm một cô gái tuổi tác tương xứng kết hôn đều có khả năng, nhưng sao lại tìm mẹ tôi chứ? Mẹ tôi khổ sở một đời, mua xe mua nhà kết hôn cho 2 anh trai tôi, cũng chỉ còn có một căn nhà để ở này đứng tên mẹ tôi. Nhưng đây là nơi mẹ tôi dưỡng lão trị bệnh, nếu như bị người ý đồ đen tối lừa gạt rồi thì làm sao bây giờ? Hai người chị dâu của tôi gay gắt như vậy, vốn chỉ muốn phân chia ngôi nhà đó, nếu như căn nhà này bị người ta lừa đi rồi cũng không biết hai chị dâu sẽ đối xử với mẹ tôi thế nào? Sau này đừng nói đến chăm sóc bà...”
Nói đến đây, mặt Quách Kiến Hồng lộ vẻ đau khổ và hổ thẹn: “Cũng trách tôi không biết tranh giành, sắp 30 tuổi rồi, kết quả chuyện thành gia lập nghiệp đều không thành...”
Ninh Uyển cũng không quên trọng trách của một luật sư, cô vừa an ủi Quách Kiến Hồng vừa nói vài câu như thường lệ, chỉ là tuy giống như nói chuyện phiếm, khác xa với nội dung công việc của luật sư, nhưng Phó Tranh lại phát hiện, chỉ chốc lát dựa theo câu chuyện phiếm của Ninh Uyển, họ đã nắm rõ tình hình cơ bản của gia đình này.
Mẹ Quách Kiến Hồng tên Vương Lệ Anh, năm nay 60 tuổi. Trước đây là lao động từ nông thôn vào thành phố, nhờ sự cần cù chịu khó, từng bước dẫn dắt cả nhà bước vào tầng lớp bậc trung. Thế nhưng điều kiện cuộc sống tốt hơn rồi, tư tưởng giác ngộ vẫn không tiến bộ, mang tư tưởng trọng nam khinh nữ “thâm căn cố đế” từ nông thôn, tin chắc con gái là bát nước đổ đi, không muốn chia gia sản. Bà cụ mua hết nhà kết hôn và xe cho hai con trai của mình, nhưng không cho con gái gì hết, còn đòi tiền phụ sính lễ cho hai con trai, vội vàng thúc giục con gái Quách Kiến Hồng gả đi tỉnh ngoài, mà vì vấn đề sính lễ, hôn nhân của Quách Kiến Hồng luôn bị sấm sét chôn vùi. Nhà chồng của Quách Kiến Hồng cũng trọng nam khinh nữ như vậy, sau khi kết hôn cô ấy sinh một đứa con gái, từ đó tranh cãi không ngừng. Sau này chồng ngoại tình làm tiểu tam to bụng, đành chọn cách ly hôn. Con gái cũng được phán cho cô nuôi. Học vấn cô ấy không cao, một mình ở tỉnh ngoài vừa đi làm vừa nuôi con, cuộc sống khá gian khổ, nhiều năm như vậy cũng không có một đồng tiền tiết kiệm.
“Sau khi bố tôi qua đời, không phải tôi chưa từng nghĩ sớm quay về thành phố Dung, dù sao cũng muốn chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ tôi không muốn gặp tôi.” Quách Kiến Hồng lau nước mắt, “Mẹ cảm thấy phụ nữ ly hôn là một chuyện rất mất mặt, đừng có về nhà làm mất mặt mẹ nữa... nhưng bây giờ mẹ thành như vậy, tôi nghĩ cho dù bà có mắng tôi thế nào, tôi cũng muốn quay về...”
“Cô đừng nóng vội, chúng ta đi thăm mẹ cô trước đã, giúp cô nhìn tình trạng mẹ cô rồi sẽ tính toán bước tiếp theo.”
Vẻ mặt Quách Kiến Hồng cảm kích, chỉ là hơi do dự: “Cái này có thu phí không?”
Ninh Uyển cười: “không thu phí.”
Cô nói xong lại an ủi Quách Kiến Hồng vài câu, mới tiễn người ra khỏi phòng làm việc.
***
Quách Kiến Hồng vừa đi, Ninh Uyển liền không nhịn được thở dài một tràng: “Hy vọng tương lai con tôi sinh là con gái.”
Phó Tranh vì lời nói không rõ từ đâu của cô chau mày: “Gì cơ?”
“Vẫn là con gái tốt hơn, con gái mới thân thiết, sinh con trai có tác dụng cái rắm, nếu như tìm được hai bà vợ lợi hại, sau này đừng hòng nghĩ tới chuyện yên ổn dưỡng lão, chỉ mong anh sớm chết đi rồi chia tiền của anh.”
Kết quả, Phó Tranh không đồng ý với lời của Ninh Uyển: “Quách Kiến Hồng nói cô đều tin?”
“Tôi tin chứ.”
Phó Tranh giống như không còn gì để nói: “Điều cấm kỵ nhất của luật sư là nghe phiến diện, tin một phía đương sự, họ nói gì thì là thế đó, không phải cô tự xưng mình là một luật sư thâm niên đáng tin sao? Cái này cũng không hiểu?”
“Đương nhiên tôi hiểu.” Ninh Uyển quay đầu nhìn Phó Tranh, cô dùng bút gõ mặt bàn, “Anh không nghe ra sao? Cả đời Vương Lệ Anh trọng nam khinh nữ. Chỉ mua nhà cưới cho con trai, con gái không có gì cả, khuôn mẫu chung sống của người nhà này sớm đã cố định rồi. Bản thân Quách Kiến Hồng cũng bị tẩy não rồi, quan niệm của người nhà này là con gái không xứng có được bất kỳ tài sản gì, thế nên đối với căn nhà cuối cùng chưa chia phần đứng tên Vương Lệ Anh, Quách Kiến Hồng tự động xóa bỏ tư cách có thể hưởng phần nhà của mình, đều mặc nhận đó là vật trong túi của hai anh trai sau khi mẹ mất. Như vậy có thể nói, có thêm một người chồng lai lịch không rõ ràng vào nhà, người để ý nhất chỉ có hai anh em nhà đó, dẫu sao cũng chỉ có lợi ích của họ sẽ bị ảnh hưởng. Do đó Quách Kiến Hồng tự động từ bỏ từ kế tài sản với căn nhà này không tồn tại xung đột lợi ích với người đàn ông lạ 26 tuổi.”
Ninh Uyển chớp chớp mắt: “Cho nên tôi tin cô ấy, cô ấy không thể nói dối vì không có động cơ.” Nói xong, cô nhìn Phó Tranh, “Phó Tranh, khi trước anh học môn Ngữ văn không tốt phải không? Các câu hỏi đọc hiểu yêu cầu anh phân tích hàm ý sâu và thông điệp ẩn bên trong, chắc chắn anh đều không qua đúng không?”
“...”
“Anh xem, suy đoán của tôi cơ bản không sai, Quách Kiến Hồng không biết rõ tình trạng của mẹ mình, thật sự đã cho rằng đầu óc mẹ mình hồ đồ, mới ủy thác chúng ta xin giám định. Nhưng hai người anh trai đã lấp liếm, cho nên vừa tuyên bố không có năng lực hành vi dân sự cần thông qua giám định tư pháp liền rụt lại, bởi vì tôi đoán, mẹ của bọn họ vốn rất tỉnh táo, công việc xin giám định của chúng ta có thể ngừng rồi, đừng lãng phí tiền của đương sự nữa.”
***
Không thể không nói sau khi Phó Tranh đến, Ninh Uyển cảm thấy mình càng ngày càng giỏi, chẳng trách có người thích làm thầy người khác, cảm giác dạy bảo người khác đúng là vui sướng chết mất! Trong nháy mắt Ninh Uyển còn hơi lâng lâng, nhìn xem, so với gà mờ Phó Tranh, bản thân mình chính xác là lão làng cấp cao nhất.
Chỉ là cô vừa chuẩn bị đưa Phó Tranh đi thăm hỏi bà lão hồi xuân lần hai, thì vị khách không mời đã đến văn phòng - đối tác Cao Viễn, người vốn nên ngồi trong phòng làm việc lớn hướng Nam ở tổng bộ, không ngờ hạ mình xuất hiện ở của phòng làm việc xã khu, lúc này đang ló đầu quan sát vào phía trong.
Nếu như là mọi khi, Ninh Uyển cũng sẽ không cảm thấy có gì, nhưng từ khi Phó Tranh nói ra bộ mặt thật của Cao Viễn, lúc này cô lại nhìn Cao Viễn, sao nhìn thế nào cũng cảm thấy anh ta lén lén lút lút.
Cao Viễn thấy hai người đều ở đây, chỉnh vật áo, sau đó đi vào trong cùng gương mặt ra vẻ đạo mạo:
“Ninh Uyển, Phó Tranh, hai người đều ở à? Đúng lúc tôi thuận đường ghé qua, buổi trưa cùng ăn bữa cơm thế nào? Hai người chọn đi, muốn ăn món gì?”
Còn thuận đường ghé qua nữa? Trong lòng Ninh Uyển chỉ cười lạnh.
Không ngờ cái tên dâm tặc Cao Viễn này lại còn rất kiên nhẫn, không che đậy chút nào sự thèm thuồng Phó Tranh, bây giờ còn đuổi theo người ta tới tận xã khu!
Vừa nghĩ đến đây, Ninh Uyển không nhịn được nhìn Phó Tranh, người đàn ông bên cạnh cao ráo chân dài, khí chất nổi bật. Tuy gia đình lụi bại nhưng dung mạo cao quý, ngũ quan sang chảnh. Thật sự rất “soái”, có thể gọi là cực phẩm nhân gian, lòng háo sắc của Cao Viễn không chết đúng là có thể thấu hiểu.
Bỏ đi, đều không thể chạy trốn, cho dù lần này bản thân có thể từ chối thay Phó Tranh, nhưng Cao Viễn không từ bỏ, rồi sẽ có thể tìm được cách bức Phó Tranh. Lần này may là có mình ở đây, nếu lần sau mà không có mặt, Phó Tranh nhất thời bị ma ám không thể kiên trì đến cuối, há không phải gây ra một sai lầm lớn sao?
Ninh Uyển nghĩ ngợi một cách có trách nhiệm, bây giờ vừa đúng thời gian sắp ăn trưa, sao mình không đem Phó Tranh đi dự hội, vừa có thể ăn bữa đắt đỏ, vừa một nhát cắt bỏ lòng dâm tà của Cao Viễn.
***
Hôm nay quả thật Cao Viễn thuận đường đi qua Xã khu Duyệt Lan, anh ấy đi đến tòa án gần đây một chuyến, trên đường về công ty chợt nhớ ra đã rất lâu không liên lạc với Phó Tranh, lại gọi điện cho Phó Tranh, chỉ tiếc vẫn là âm thanh báo bận như trước, tuy xã khu rất bận, nhưng Cao Viễn không ngờ lại bận như thế này.
Lúc trước, Cao Viễn vốn muốn hẹn Phó Tranh ăn cơm, kết quả giữa chừng bị Ninh Uyển kéo Phó Tranh đi, từ đó cũng chẳng thấy bóng dáng Phó Tranh, anh ấy gọi điện nhiều lần cũng báo bận, mà nghĩ đến biện pháp thăm dò từ Ninh Uyển, gọi điện thoại cho cô, kết quả cũng như vậy, đều là âm thanh báo bận. Tiếng báo bận không dứt đến nỗi làm Cao Viễn hoài nghi có phải bản thân bị hai người nay cho vào blacklist rồi không.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là lầm tưởng hài hước của Cao Viễn, anh ấy trước giờ là người đứng đắn, năng lực nghiệp vụ cũng tốt, giản dị gần gũi với cấp dưới, là mẫu gương tài đức vẹn toàn của cả công ty, sao có thể bị người khác cho vào blacklist?
Ninh Uyển và Phó Tranh, một người rồi hai người đều không nhận điện thoại của mình, có lẽ do công việc xã khu khá nhiều, bản thân là đối tác cấp cao của công ty Chính Nguyên, bình thường thuận đường quan tâm đồng nghiệp cùng ăn bữa cơm cũng là điều nên làm.
Chỉ là...
Cao Viễn không ngờ lại ăn bữa cơm thế này...
Ninh Uyển bình thường vẫn luôn là người rất biết chăm sóc người khác, cũng không biết tại sao thế này, lại chọn một nhà hàng Tây bình quân một người 3000 tệ... Mà điều càng làm Cao Viễn đau lòng là khi gọi món, Ninh Uyển không hề mềm lòng, chỉ gọi món đắt, không gọi món hợp, liều mạng xuống tay đến nỗi Cao Viễn ôm trái tim đang rỉ máu không nhịn được suy đoán có phải gần đây Ninh Uyển chịu đả kích gì về cuộc sống hay công không, khiến anh ấy hơi do dự nên hỏi hay không, không nhịn được liếc Phó Tranh một cái cố gắng tìm kiếm chút thông tin ngầm từ anh.
***
Chỉ là Cao Viễn không biết, ánh mắt này của mình trong mắt của Ninh Uyển liền biến thành một cảnh tượng khác.
Tên sắc lang chết dẫm này lại còn dám quang minh chính đại nhìn Phó Tranh, xem ra là lúc cô ra tay trước có lợi.
“Par Cao này, có một chuyện tôi muốn báo cáo với anh.” Ninh Uyển hắng giọng, nói dõng dạc: “Phó Tranh đã là người của tôi rồi.”
Đại khái sự việc bất ngờ phát sinh, bản thân còn chưa kịp khớp lời thoại với Phó Tranh, tay đang cẩm ly rượu của Phó Tranh dao động, suýt nữa vang đỏ bên trong tràn ra.
Mà phản ứng của Cao Viễn còn dữ dội hơn nhiều, anh ấy vốn đang nhấm một chút vang đỏ, nghe đến lời này, có lẽ kích động quá lớn, suýt nữa phun rượu ra ngoài, lễ nghi mất sạch.
Anh ấy ho nửa ngày, biểu cảm tế nhị nhìn Phó Tranh: “Cái gì? Mới có mấy ngày mà? Quan hệ hai người lúc trước không phải không tốt lắm sao?” Anh ấy không nhịn được cao giọng, “Sao chưa gì đã ngủ với nhau rồi?”
Nhìn nhé nhìn nhé, quả nhiên là kẻ dâm thấy dâm, cứ nghĩ đến những phế liệu màu vàng. (màu vàng ám chỉ màu đen trong phim đen)
Ninh Uyển nhẫn nhịn sự kích động muốn trợn mắt: “Gần đây Phó Tranh quyết định cố gắng theo tôi hòa hợp với xã khu, cũng chính thức bái tôi làm thầy, sau này chính là người dưới trướng tôi rồi.”
“Hà hà..”
Trông như Cao Viễn vừa thở phào một hơi, lại dùng ánh mắt dâm tà trêu ghẹo giống như thăm dò Phó Tranh, quỷ háo sắc này, đúng là lòng tà không chết.
Không có cách nào khác, Ninh Uyển chỉ có thể ho vài tiếng, nói đơn giản thẳng thắn: “Thế nên Par Cao không thể cướp người với tôi nữa, khó khăn lắm tôi mới nhận một đồ đệ.”
Cao Viễn dáng vẻ như không thể tin được nhìn Phó Tranh: “Cậu theo cô ấy bái sư?”
Có lẽ Phó Tranh đối diện với kiểu đối tác cấp cao như Cao Viễn vẫn hơi rụt rè, trong chốc lát biểu cảm có chút ngượng ngùng, im lặng rất lâu, anh gật đầu nặng nề giống như gặp áp lực.
Cao Viễn bắt đầu uống vang đỏ giống như để dập tắt cơn sốc, nhưng trên mặt vẫn bộc lộ biểu cảm điềm nhiên như không, vừa uống rượu ánh mắt vừa dính chặt trên người Phó Tranh. Phó Tranh đã nói là theo cô rồi, con quỷ dâm tà này vẫn không từ bỏ, vẫn muốn thăm dò Phó Tranh?
Kết quả quả nhiên Cao Viễn không từ bỏ, anh ấy nhìn Ninh Uyển, tiếp tục truy vấn ngầm: “Nhưng Ninh Uyển này, lúc đầu không phải cô có chút không thân thiết với Phó Tranh sao?”
Nhìn đi, quả nhiên tên dâm tặc này chuẩn bị dùng chuyện cáo trạng lúc đầu của mình ly gián quan hệ của mình và Phó Tranh.
Nhưng Ninh Uyển để Cao Viễn như ý sao? Tất nhiên không thể.
Cô nhấp một ngụm vang đỏ: “Tôi tìm hiểu sâu hơn, con người Phó Tranh thật ra không tệ chút nào. Tuy có vài lúc hơi thiếu quyết đoán, đối mặt với bá quyền và áp đặt có chút không gánh vác được rút lui, cũng sẽ gặp phải sự ngầm xâm hại mật ngọt chết ruồi của chủ nghĩa tư bản, thỉnh thoảng cũng sẽ mềm yếu, cũng sẽ dao động thậm chí bỏ mặc số phận, nhưng xét về tổng thể là con người tam quan ngay thẳng, cũng là một linh hồn tự tôn yêu bản thân, không bán thân mình chỉ vì một chút đường tắt.”
Theo lý mà nói sau những lời này của bản thân, Cao Viễn cũng phải hiểu thấu đáo mới đúng, thế nhưng Cao Viễn lại vừa nghe, trên mặt vừa nhìn Phó Tranh như không thể tin, giống như người Ninh Uyển nói hoàn toàn không phải người anh ấy quen.
Cũng may lần này Phó Tranh có thể trụ vững, anh vô cảm và bình tĩnh, cắt bít tết tự nhiên, rất ổn định, hoàn toàn không để ý ánh mắt không hiểu chuyện gì của Cao Viễn.
Nếu như không phải người dưới mái hiên không thể cúi đầu, còn phải sống tạm bợ nhờ vào công việc này, với lòng của Ninh Uyển, cô hận không thể mắng Cao Viễn một trận ngay tại hiện trường, bản thân đã nói đến mức này, con người này vẫn không từ bỏ!
Không lâu sau, Phó Tranh đứng dậy ý muốn đi nhà vệ sinh. Kết quả sau khi Phó Tranh đi không lâu, Cao Viễn mặt dày lại cũng muốn đi nhà vệ sinh.
Ninh Uyển nhìn dáng vẻ đê tiện của Cao Viễn rõ ràng đi theo Phó Tranh, trong lòng không kìm được thương xót. Phó Tranh này cũng lớn tuổi, con người lại vô cùng ngây thơ đơn giản, nhẽ ra khi nãy bản thân cô nên nhắc nhở anh!
Bây giờ anh ra ngoài một mình, không phải để cho Cao Viễn bám gót theo sao được dịp tìm cơ hội sao? Nhà vệ sinh nam là cái giường ấm lý tưởng tốt nhất để làm điều phi pháp, chỉ có mình cô là nữ không thể đi vào, vậy một khi Phó Tranh bị Cao Viễn bức trong phòng vệ sinh, lại khóa cửa nữa, vậy... vậy không phải Cao Viễn muốn làm gì Phó Tranh liền làm cái đấy sao...
Hơn nữa Phó Tranh vốn muốn đi nhà vệ sinh, đi vệ sinh đương nhiên phải kéo khóa quần, nhưng nhỡ kéo khóa đang giải quyết, kết quả bên cạnh lòi ra Cao Viễn, nhìn cái đó của Phó Tranh với ánh mắt gian dâm, sau đó, đôi tay tội ác của Cao