Nàng ngước lên nhìn, ngọn lửa giận nguội nhanh trôi xuống đên tận đáy. Một khuôn mặt thon thon trắng, mái tóc đen buộc thành búi đuôi gà đung đưa trong gió, được nạm vàng ngay cây kim đính trên đầu, đôi mắt phượng rũ mi tuyệt đẹp, bộ hoàng y màu vàng kim, chân mang giày vải, khí chất ôn hoà làm người ta thoải mái, trong tay cầm một cuốn sách đang đọc dở có bìa màu nghệ.
Hả? Đến mức phụ kiện sách kèm theo còn phải theo màu quần áo nữa, thiết kế quá đỗi tuyệt vời, tuyệt vời. Hắn ta bước ra, hàng chân mày hơi nhíu nhíu lại một chút nhìn nàng:
- Hừ! Ngươi không thấy, cậu ta dẫn đến một vị khách à! Lần này, phải ban thưởng, ban mười lượng vàng!
Hắn đánh gục sự tức giận của nàng xẹp lép như con tép, chẳng còn gì nữa, quả là thái tử có khác, đúng là có khác. Nàng cười khẩy bước lên phía trước, không khom người cũng không nhún nhường mà vô cùng kiêu hãnh:
- Ta là Nguyệt Ảnh!
- Cô nương muốn tham gia hội thơ này sao?
Nàng không buồn mở miệng mà chỉ gật đầu. Khả năng sống với một người trơ lì như Đào tỷ, với một đứa chuyên gia đi sớm về trễ như Thiên Dạ thì nàng đã luyện được tính kiên nhẫn và lạnh lùng cần có trong giới cường giả vi tôn này.
Hắn nhướng mày:
- Nếu vậy thì...mời ra đề vòng loại. Chủ đề à? Là ta đi!
Ngay lập tức, Tiểu Thiên lật đật lui xuống, biết ngay bây giờ là không phải lúc mà cậu đang cần xuất hiện, đúng thật là thông minh giảo hoạt!
Nàng cười cười, môi anh đào cong lên thành một vòng cung quyến rũ. Bước đến bên hội thơ đang còn dang dở, những chiếc bàn được kê ngay ngắn, nghiên mực, bút, giấy đầy đủ được đặt ngăn nắp, đảo qua lại một lượt liền thấy cái bàn đặt đối diện, cao nhất, xa hoa nhất được nạm ngọc, ghế ngồi sau đặt một tấm đệm lông sạch sẽ không kém:
- Hừm! Ta không hiểu nhiều nhưng xin được phép nói theo quan điểm chung mà ta nhận thấy:
" Bề ngoài thơn thớt
nói cười
Mà trong nham hiểm giết người không dao." Ta nói như vậy có đúng hay không Nhị hoàng tử?
Hắn ngẩng người một lúc lâu, đến mức những khách mời đến còn ngu ngu ngơ ngơ ngạc nhiên tột độ xem xét người đứng trước mặt,thì ra họ cũng bị lừa!
- Ngươi có gặp ta khi nào chưa? Tại sao?
Nàng bước đến bên hắn, dù cai chỉ mới tới cánh mũi nhưng khi ngước đầu lên khí thế vẫn không đổi mà lại còn đậm một loại chất rất thực, không kém phần hư hư ảo ảo, khiến cho người ta có cảm gia s như thấy lại không thấy được gì.May mà nàng mặc áo choàng mũ che đi nửa khuôn mặt, nếu không hắn sẽ phải vô cùng bất ngờ khi thấy sau lớp vải mỏng đó là đôi mắt sắc lẻm thăm dò:
- Theo như ta được biết, Thái tử là một người vô cùng ôn hoà, điều đó cũng dẫn đến cách bố trí hội chỉ cần cho vừa mắt, thoải mái là được. Nhưng nhìn xem, ở đây, phong cảnh hữu tình nhưng lại được đặt nhngwx thứ quá sang trọng, quá bắt mắt, điều đó cho thấy, người cũng bắt mắt không kém đây không phải là Thái Tử! Nhưng trong cung của Thiên Long quốc có hai vị công chúa, một vị quận chúa, một vị vương gia, bốn hoàng tử hay còn gọi là bốn con rồng! Thái tử được sắc phong là Đại Hoàng Tử, Tam Hoàng Tử thì không thích đùa, Tứ Hoàng Tử vẫn còn đang ở trong học viện, ngài nói thử xem....?( Thư: Cái này là theo tin tức tình báo mỗi ngày của Thiên Dạ. Dạ Dạ ơi, lần đầu tiên tỷ thấy muội có công dụng ghê gớm vậy đó!)
- Vậy ý ngươi nói là ta thích đùa?
- Thích đùa và gây chuyện!