Nàng nâng mắt:
- Thua! Dễ dàng như vậy sao?
Thần Minh nhếch môi cười ba người bên kia đang mặt xanh mặt xao không ra gì, đôi mắt mở to tròng chút nữa là rơi ra ngoài. Tử Hoàng thu tay lại trong ống tay áo. Bàn tay đen nhẻm của cậu giơ lên chắn ngang đường đi của nàng, hạ giộng trầm xuống như tiếng ngân của trống, khàn khàn suy tính:
- Thôi đủ rồi, giữ sức.
Nàng không nên tốn nước bọt quá nhiều, cũng không nên quá tốn sức, còn hai trận nữa. Nàng khoác tay quay đi không nói lời nào bay xuống võ đài, khi nãy, nàng nghe thấy tiếng của Vô Danh công tử.
Một thân ảnh chớp nháy bay vào không trung, để lại vạt áo đen phấp phới bay bay phía sau rồi biến mất như đã bốc hơi không thấy đâu.
Khán đài trầm trồ, những người đứng phía trên cao như các vị hoàng tử càng không hiểu. Nữ nhân này có hành tung vô cùng kì lạ, không ai biết trong đầu nàng rốt cục đang vì cái gì, đang nghĩ cái gì, đang suy tính điều gì, càng không kiêng nệ lễ tiết, trọng tài chưa thông báo kết quả đã đột ngột biến mất như cuộc thi này chẳng hề quan trọng với nàng vậy.
Thái tử từ đầu chí cuối im lặng bất chợt lên tiếng, lời nói như vàng ngọc thốt ra đầy uy áp, đôi mắt chàng híp lại như đang xem chuyện vui, trong tay cầm tách trà xanh như ngọc đã nguội chỉ còn chén men vẫn còn giữ chút hơi ấm:
- Trận đấu như vậy, đã không phán sao?
Đến bấy giờ, trọng tài mới dứt mắt khỏi khoảng không nàng đã biến mất, chiếc cờ đỏ phấp phới cầm trên tay, miếng lụa đỏ đột ngột rơi xuống mất dưới ghế ngồi hàng ngàn người chen chúc. Tinh thần còn đang mải mê về một điều gì đó nghe tiếng Thái tử liền choàng tỉnh vội vàng gật đầu một cái cảm tạ rồi tuyên bố:
- Huyết Lang, thắng!
Tiếng hò reo vỗ tay vang dội khắp nơi ùa đến nhưng không thể ngừng hắn nghĩ được.
Người trọng tài đó tên Trương Mạnh Hổ, năm thân thể nàng 10 tuổi, hắn chính là
người thầy dạy nàng học ở đế đô. Năm ấy hắn không hề mở trường học mà chính là mở một lớp học nhỏ, mẫu thân nàng đã đăng kí vào học đầu tiên và lâu nhất cho đến khi người mất.
Nàng là đệ tử chịu khó nhất của hắn từ lúc đầu vào, ngày nào cũng chăm chỉ luyện tập nên hắn đã dạy nàng bắn cung, chỉ có nàng mới được học. Và chiêu thức bắn cung có một không hai của hắn: bắn bằng móng tay.
Khi nãy nàng cũng như vậy, dù nhanh đến mức nào đi nữa, dù bất ngờ đến mức nào thì cũng không thể qua được đôi mắt hắn. Những móng tay hồng hồng lướt trên dây cung nhẹ như gãy đàn....
Vài năm trước nàng biến mất, mẫu thân nàng cũng bị kết tội tử hình, hắn ôm hận bỏ nghề dạy chốn cung quê du lạc khắp nơi tìm. 2 tháng trước hắn bỏ cuộc tham gia dạy học ở Long Đế Đô, được bầu cử đi làm trọng tài đại hội năm nay.
Không ngờ nàng vẫn còn sống.....
Không ngờ nàng vẫn không quên.....
Không ngờ sau bao nhiêu năm vẫn....thấy lại hình bóng của Cẩm Vân muội muội....
Đúng, hắn....từng trong đội của Huyết Băng Linh và Lam Cẩm Vân, đồng đội cùng nhau sống chết có nhau, cùng ở trong một cô nhi viện, cùng học chung lớp, cùng được mang về cưu mang. Một đội 10 người, không ngờ, bây giờ đã mỗi người một nơi.....
Một cánh đào rơi xuống trước mắt hắn, khung cảnh nhộn nhịp nhoè dần chỉ chừa chỗ cho một nữ tử tươi cười như hoa cầm trên tay cánh cung đỏ rực, dưới chân trời hoàng hôn nở rộ.
Một giọt nước mắt trong như ngọc rơi xuống, óng ánh dưới ánh đèn hoàng cung.