Thật ra nàng không biến mất đi đâu cả, chỉ là dùng chút mánh khóe và sự giảo hoạt của thuật khinh công gia truyền cấp cao nhà họ Lam của mẹ nàng (Lam Cẩm Vân) được sư phụ nàng truyền lại. Nàng mới luyện thành công được một tuần trước, chưa có cơ hội áp dụng thực tiễn thế nhưng nàng vẫn có thể đánh lừa được hầu hết số người ngồi ở đây.
Nàng nói hầu hết là bởi vì thuật này, đối với những cao thủ lão làng thì chẳng qua chỉ là một màn ảo thuật nho nhỏ bày ra đầy ở đầu đường xó chợ để mục đích bán dầu gió.
Thuật khinh công cấp cao này đòi hỏi sự nhanh nhẹn của đôi chân, sự phối hợp nhịp nhàng giữa những phần trên cơ thể và sự ranh mãnh của người sử dụng. 3 thứ đó nàng đều là "tỷ phú". Đặc biệt là về khoảng ranh mãnh thì Nguyệt Thiên Thư đây ứ ngán đứa nào trên mọi miền đất nước này hết. Mấy chục năm hành nghề sát thủ cũng đâu phải chuyện đùa, đâu phải quãng thời gian dài đó nàng dùng cho việc...hái hoa bắt bướm?
Nàng bám chân lên một cây cột được dựng trên đấu trường, nhờ những cái đinh nhọn hoắt được nàng đóng vào đế lúc chiều, Nguyệt Thiên Thư chỉ một loáng đã lên tận được đến đỉnh.
Trên đỉnh cột, vị trí cao ngang bằng hàng ghế VIP của bọn hoàng gia quí xì tộc nên chỉ cần một cái liếc mắt nhìn thì nàng thậm chí có thể đếm được trên mặt của Đại Hoàng Tử có bao nhiêu nếp nhăn, trên mũ của Nhị hoàng tử đính bao nhiêu hột cườm, trên áo của Tam hoàng tử có bao nhiêu đường sóng lượn,...
Vì đứng ở nơi cao như thế nên việc nhìn xuống quan sát toàn bộ trận đấu là một chuyện hết sức í-gì. Trong lúc liếc mắt quan sát, nàng bắt gặp ánh mặt khó hiểu của một tên nào đó, da trăng trắng, người ngọc ngà như công tử nhưng lại khoác trên mình bộ áo nhem nhuốc của một người nông dân. Thanh niên đó đang nhìn nàng một cách chăm chú ở trên cao.
Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta móc mắt nhà ngươi ra không? Vừa nghĩ, nàng vừa hạ cung xuống, dùng một tay phác một cử chỉ móc mắt cho hắn ta xem. Nhưng sau đó thấy cử chỉ đó không được ngầu lắm, liền đổi ngay thành ngón giữa, miệng mấp máy chửi thề: "Friendship u can keep."
Thanh niên đó khi vừa bị nàng giơ ngón giữa liền lạnh lùng...giơ lại ngón giữa?
Điều này làm nàng đang đứng ở trên cao suýt chút nữa té ngửa xuống đất. Định thần lại: Chắc thanh niên ngẩn người đó chỉ là đang lặp lại hành động của mình thôi chứ không biết hành động này có nghĩa là gì đâu...=.=
Thế nhưng nàng lại chính mắt nhìn thấy bằng đôi mắt tinh anh sáng bằng hàng ngàn vạn tinh anh trên trời hắn ta phát âm chữ "F...ck" vô cùng tròn vành rõ chữ. Hơn nữa lại thêm hai chữ oắt-đờ phía trước nữa!!!
Không để nàng hết sững sờ, hắn liền nói thêm hai chữ gì đó mà với tài năng đọc khẩu hình miệng của nàng thì đó là... sờ-tú-pịt wo-mần.....
Nàng
đứng chết trân trên cột như vừa mới bị sét đánh trúng, chỉ thiếu thêm làn da đen đen và chút bụi bặm nữa là vừa vặn. Nàng ngẩn người, thiếu cái nữa là dụi dụi mắt, nếu như nàng không tay cầm cung tay nắm tên thì có lẽ nàng đã dụi cho mắt mình trở nên đỏ hoe như tôm luộc, sưng múp như bánh bao rồi.
"Hỏa chi tiễn!" Một giọng nam vang lên trầm trầm và rõ ràng giữa khung cảnh ồn ào và náo nhiệt của đấu trường. Một loạt những mũi tên màu cam ánh vàng lấp lánh và cháy bỏng được ném về phía trời, cụ thể là nơi nàng đang đứng ngẩn người với trí IQ bất chợt nhảy về con số 0 tròn trĩnh.
Nàng nhanh như chớp hoàn hồn lại, vừa vặn bay uốn cong người trên không trung, lách qua được hầu hết những mũi tên chi chít hướng tới. Một vài cái sượt qua bờ vai nhỏ của nàng, có một mũi sượt qua bên lọn tóc trái khiến nó hơi ben bén lửa, cháy xém đi mất một khúc khá dài.
Nguyệt Thiên Thư sau một lần bị đánh úp thì mới tập trung lại chuyện đang làm, bàn tay nắm chặt cung tên khi nãy hơi nới bây giờ mới choáng váng nắm chặt hơn, đôi môi hơi mim mím, đăm chiêu suy nghĩ giờ thả lỏng ra nhưng đôi chân mày vẫn nhíu chặt, khó chịu vì mùi khen khét của tóc cháy.
Nguyệt Thiên Thư ghét nhất là mùi gì? Thứ nhất là mùi nước hoa đậm đặc. Còn thứ hai chính là mùi khét.
( Tác giả: Và đó cũng là lý do tại sao nữ chính có bị đánh chết cũng không chịu vào bếp nấu cơm cho ông xã và con cái được bữa nào /./)
Bất ngờ, nàng đặt hờ cây cung ngay trên thắt lưng, tên đang cầm, định bắn liền đút lại vào túi. Nàng lôi ra từ gót giày một con dao nhỏ gấp đôi bàn tay của phụ nữ. Nếu không thấy vật đó loáng dưới trăng, người ta khong bao giờ nghĩ đó là con dao nhỏ.
"Pực", lọn tóc đó của nàng nhanh chóng rơi xuống đất, tỏa mùi hương bạc hà nhàn nhạt.Lúc ày, cơ mặt nàng mới giãn ra.
Đúng là thoải mái hơn nhiều rồi.
Lấy lại uy phong, Thiên Thư cầm lại vũ khí, âm thanh thấp nhưng mạnh mẽ và đanh thép vang lên thức tỉnh bọn người nãy giờ đang nhìn nàng chằm chằm:
- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?
Dưới một góc độ nào đó, người ta thấy một đôi mắt sáng láng thấp thoáng ẩn hiện dưới mũ trùm ánh lên tia đỏ, và đôi môi của nàng hơi nhếch lên thành một nụ cười thoang thoảng: Nụ cười của tử thần.