Khả Nguyệt Lam một lần nữa trở về căn phòng của mình, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt.
Anh em nhà Lam ở phòng khách cũng khá là lo lắng, liền bàn bạc với nhau.
Việt Lam nói:
- Mẹ cũng về viện nghiên cứu rồi, sẽ khá lâu mới trở về.
Không thể để Lam bé đi học được, nếu có lần một sẽ có lần hai.
Trường Lam cũng đồng ý với anh, chống cằm nghĩ ngợi:
- Nhưng em đi học, anh đi làm.
Chị Lam bé ở nhà một mình không an toàn.
Lam lớn nghĩ ra một cách:
- Anh mang Lam bé đi làm với anh, đúng thật không nên để nó ở nhà.
Nhỡ đâu vì chuyện này nó sốc quá nghĩ quẩn.
Lam nhỏ gật đầu lia lịa, với lấy balo trên bàn:
- Được, vậy thì anh coi chừng chị ấy, đợi cuối tuần bố mẹ về chúng ta bàn bạc lại.
Giờ em đi học, buổi chiều em có tiết.
Nói xong cậu nhanh chóng ra khỏi nhà.
Lam lớn cũng lên phòng Nguyệt Lam gõ cửa:
- Lam bé! Đi làm với anh nhé?
Nguyệt Lam mở cửa ra, nhìn anh:
- Đi làm với anh sao?
Anh gật đầu:
- Để em ở nhà một mình anh không yên tâm, thôi thì cứ ở trong tầm mắt anh đi.
Nguyệt Lam cũng cảm thấy sợ hãi nên đồng ý.
Hai người nhanh chóng đến toà án, nơi làm việc của anh.
Việt Lam một bên xử lý công vụ, Khả Nguyệt Lam thì ngồi cạnh đọc sách, chơi điện thoại, lâu lâu còn học hỏi về ngành luật của anh.
Cứ như thế kéo dài đến cuối tuần, bốn ngày nay cả ba người đề cao cảnh giác cực độ.
Sáng ra Trường Lam sẽ nấu ăn sáng, Việt Lam sẽ để mắt đến cô.
Sau khi ổn thoả chuyện ở nhà thì cậu sẽ đi học, anh sẽ đưa cô đến toà án, ngồi bên xem anh xử lý công vụ, ngồi dưới xem anh phán xử.
Đến tối về cũng không rời khỏi người cô, Nguyệt Lam đi tắm thì Việt Lam sẽ đứng ngoài cửa trông chừng, cứ một phút ba mươi giây sẽ gọi một lần.
Ban đêm đi ngủ cũng thế, hai người quyết định trải nệm dưới sàn ngủ luôn trong phòng cô.
Kéo dài như thế đến hôm chủ nhật, bố Nhất Trung và mẹ Uyển Tình trở về.
Họ mang câu chuyện kể lại cho hai người nghe.
Bố Nhất Trung kinh ngạc mồm A mắt O không nói nên lời.
Ba mươi năm ông nghiên cứu y học vẫn chưa gặp trường hợp nào như vậy cả.
Mẹ Uyển Tình thì lại khác, bà đang cho rằng cô bị tai nạn nên đầu óc không ổn định.
Hai đứa con trai chỉ là hùa theo cho vui mà thôi.
Bà đứng dậy, đi vào bếp rồi nói vọng ra:
- Ba đứa suy nghĩ quá nhiều rồi, chắc là không ngủ đủ giấc phải không?
Khả Nguyệt Lam một mực giải thích, khẳng định chắc chắn điều mình nói:
- Không, đó là sự thật.
Con không nói dối.
Anh lớn Việt Lam kéo tay cô lại, ra hiệu cho cô bình tĩnh lại.
Gia đình năm người rơi vào trầm tư, ai cũng lo lắng cho Nguyệt Lam.
Mẹ Uyển Tình liền phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
- Nếu nó là thật, thì cái quyển truyện biến mất vậy có nghĩa Lam bé sẽ không đến đó được nữa.
Bố Nhất Trung cũng nói vào:
- Đúng rồi, vậy chúng ta phải mừng mới phải.
Được rồi, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé! Bố với mẹ đi siêu thị, ba đứa ở nhà trông nhà.
Ông cùng vợ đi ra ngoài, ba người ở nhà có thời gian bàn bạc với nhau.
Lam lớn căng thẳng, đôi lông mày cau lại muốn chạm vào nhau:
- Mẹ nói cũng đúng, nếu nó mất tích rồi thì sẽ không còn nội dung.
Không còn nội dung thì em sẽ không thể vào đó được nữa.
Lam nhỏ ngồi cạnh cũng thấy có lý:
- Đúng đó, như vậy thì không cần phải sợ hãi gì nữa.
Nguyệt Lam cũng bớt lo lắng hơn, gật đầu, cô nhìn đồng hồ đã hơn mười hai giờ trưa.
Liền quay lại nói:
- Em đi ngủ một chút, khi nào bố mẹ về thì gọi em nhé!
Cô trở lên phòng ngủ của mình, nằm lên giường quay mặt về phía bức tường, thâm trầm suy nghĩ:
- Nếu quyển truyện thực sự biến mất, thì nhân vật trong đó cũng sẽ biến mất.
Như vậy Cung Dịch Nguyên Cố cũng sẽ không tồn tại.
Hơn một tháng qua cứ như là tự cô suy nghĩ ra vậy, mơ mơ hồ hồ không rõ kết cục.
Nhưng thật sự y biến mất, cô sẽ rất buồn.
Hắn không phải người xấu, mà là hoàn cảnh xã hội đưa đẩy hắn vào đường hắc hoá.
Hắn phải làm người xấu mới có thể tồn tại được.
Khả Nguyệt Lam cứ mãi theo đuổi ý nghĩ kia, cô muốn cứu rỗi hắn ra khỏi thế giới tàn độc kia.
Cho dù người đọc không hiểu Cung Dịch Nguyên Cố, sẽ xem hắn như một nam phụ cặn bã trong chuyện tình của Nam Dương và Hoài Thương.
Nhưng cô vẫn muốn giúp hắn từng chút một, khiến hắn thành một đấng minh quân.
Khả Nguyệt Lam lim dim đôi mắt mơ màng ngủ, đến khi nghe được tiếng mở cửa, Lam lớn bước vào:
- Dậy ăn cơm thôi.
Cô lăm trên giường hai vòng rồi ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt.
Mùi thơm của lẩu bốc lên, một nồi lẩu nhiều gia vị nghi ngút khói giữa bàn ăn.
Cả nhà ăn trò chuyện vui vẻ, chỉ xoay quanh viện nghiên cứu của bố mẹ, toà án của Lam lớn, việc học của Lam nhỏ và Lam bé.
Bố Nhất Trung gắp một đũa rau:
- Lam nhỏ học xong năm ba vào viện nghiên cứu luôn nhé?
Trường Lam lột tôm chín bỏ qua bát cho chị, lắc đầu:
- Con không vào viện đâu.
Con tự học hỏi, không muốn người ta nói dựa lưng bố mẹ.
Bố không thuyết phục được cậu, liền nhìn qua mẹ.
Mẹ hiểu ý, nhưng lại nói:
- Con đừng nghe bố, con muốn thực tập ở đâu cũng được.
Bố Nhất Trung cũng cạn lời vì vợ, chỉ trặc lưỡi lắc đầu.
Việt Lam đang tách mai cua:
- Trại giam của thành phố như thế nào? Chắc em thích?
Trường Lam nghe thế liền phản ứng, giơ ngón cái lên:
- Thưởng cho Lam lớn một like.
Lam lớn lấy thịt cua bỏ qua cho em gái:
- Này, thịt cua.
Nguyệt Lam vui vẻ gắp một miếng lên bỏ miệng, cười tít mắt:
- Ngon!
Mẹ Uyển Tình đang trụng thịt, trêu chọc:
- Hai mươi hai tuổi đầu, gần hai mươi ba rồi mà vẫn không biết lột vỏ tôm.
Khả Nguyệt Lam đưa ngón trỏ lên, lắc lắc:
- Không, con có hai tỳ nữ không phải trả tiền thuê mà.
Một buổi trưa muộn, cả nhà năm người ăn uống cùng nhau.
Sau khi Khả Nguyệt Lam rửa bát xong, cô lên phòng của Trường Lam.
Việt Lam và Trường Lam phòng cạnh nhau, đối diện phòng cô, còn phòng cô thì bên cạnh sân thượng để phơi quần áo.
Cô ngó đầu vào rồi nói:
- Lam nhỏ, cho chị mượn mấy quyển sách y học.
Lam nhỏ đang ngồi tháo lắp nội tạng của mô hình người, liền ngạc nhiên:
- Em có bao giờ thấy chị đọc mấy quyển sách này đâu.
Nguyệt Lam đi vào, giọn đống sách chồng chất trên ghế rồi nói:
- Bây giờ có hứng thú.
Trường Lam nghe thế liền bỏ cái mô hình kia qua một bên, tránh né những quyển sách, mô hình y học bày đầy trên sàn đến cạnh cô:
- Chị suy nghĩ lại rồi hả? Muốn học y sao?
Cô đẩy cậu ra, tránh né ánh mắt như cún con hy vọng chủ cho đi chơi kia, xoay