Cung Dịch Nguyên Cố một mình đánh ngựa trên đường đến Tây Sơn.
Y đã quá quen với chuyện đơn phương độc mã này, y ra ngoài sẽ cải trang nên chẳng ai biết người vừa đi ngang qua là tam vương gia xinh đẹp mà họ hay bàn tán trong mỗi lần trà chiều.
Về Trúc Sơn viện cũng là chiều ngày 17, dạo trong chợ mua cho Phụng lão, Di nương và Tiểu Tán vài thứ đồ, quan trọng là mua thêm đồ cho cô.
Cứ mỗi lần đi qua cửa hàng trang sức này y đều ghé vào mua nên ông chủ đã sớm nhớ mặt.
Mới thấy bóng y bước vào tiệm đã cười nói:
- Vị đại nhân này, ngài lại mua trang sức cho nưing tử sao?
Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, nhìn qua những cái hộp đựng bằng gỗ rồi nói:
- Cái trâm này không tồi, lấy cho ta.
Ông chủ tiệm trang sức là một người ngoài năm mươi, khá già, vội lấy cây trâm lên nói:
- Đại nhân thật có mắt, của ngài, mười hai lượng bạc.
Y lấy trong túi ra đưa tiền cho ông chủ rồi cầm lấy cây trâm.
Cây trâm trắng được khắc thêm hai bông hoa mai đỏ bằng hồng ngọc, còn điểm thêm hai viên ngọc nối bằng sợi móc nhỏ.
Nhìn thôi đã thấy hợp với bảo bối của y rồi.
- Quý khách đi thong thả.
Y cẩn thận cất nó vào túi áo rồi trở về Trúc Sơn viện.
- Tiểu Tán.
Tiểu Tán đang ở trước viện chăm canh đàn dê khoảng mười con ăn cỏ, nghe tiếng gọi thì quay lại, thấy y vui vẻ reo lên:
- Đinh đại nhân, ngài về rồi.
Y dừng ngựa lại, nhảy xuống xoa xoa đầu đứa bé, đưa cho nó cây kẹo hồ lô ngào đường:
- Thưởng cho con.
Di nương nghe tiếng ngựa hí cũng lật đật chạy ra, ngạc nhiên:
- Đinh đại nhân, ngài trở về đón Nguyệt tiểu thư sao?
Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, đưa dây cương ngựa cho bà rồi nói:
- Ở trên ngựa toàn là đồ hằng ngày cho mọi người, lúc nãy ta đi ngang qua chợ nên sẵn tiện mua.
Di nương cười hiền hậu:
- Chúng ta có chỗ ở là may lắm rồi, còn phiền ngài nữa.
Ngài bây giờ muốn đi đâu sao?
Y gật đầu:
- Ta vào rừng trúc một chút, Di nương ở nhà nấu cơm nhé.
Y muốn vào trong rừng trúc xem như thế nào, hôm nay đã là 17 rồi sao mà cô vẫn chưa về.
- Nguyệt tỷ tỷ.
Tiểu Tán cầm cây kẹo hồ lô ăn dở reo lên, nó vui vẻ chạy lon ton đến.
Phía rừng trúc Khả Nguyệt Lam chậm rãi đi ra.
Thân ảnh y phục đỏ, xinh đẹp bay theo gió, nhẹ nhàng đi lại xoa đầu đứa bé, mỉm cười:
-Tiểu Tán, đệ cao lên một chút rồi.
Tiểu Y quay lại, trong đáy mắt có chút kích động.
Nàng.....!về rồi?
Di nương khẽ mỉm cười, cúi chào:
- Nguyệt cô nương, con về rồi.
Nói xong bà dắt ngựa vào nhà:
- Ta sẽ nấu cơm ngay, Tiểu Tán, vào nhà chơi với bà cố đi.
Tiểu Tán ngoan ngoãn chạy vào trong nhà.
Nguyệt Lam đứng tại chỗ, khẽ nghiêng đầu:
- Sao thế? Không hoan nghênh ta sao?
Cung Dịch Nguyên Cố nhất thời không nói được gì, vui mừng khôn xiết, y đi đến kéo cô vào lòng, nói nhỏ:
- Tốt rồi.
Nguyệt Lam sững người một chút, rồi cũng vỗ vỗ vai y:
- Ta về rồi.
Sau bữa tối, cô tắm rửa xong đi vào phòng, mới mở cửa ra đã bị một lực ép vào tường, cánh cửa đóng sầm lại.
Giật mình toan hét lên thì một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi.
Nụ hôn da diết nỗi nhớ bao nhiêu ngày, dây dưa không dứt.
Như muốn hút cạn sinh khí của cô, Cung Dịch Nguyên Cố càn quét mọi mặt trận, khiến đầu óc cô choáng váng:
- Hạo Lâm.....!đừng, bên ngoài.....
Y rời môi, bàn tay vội vã tháo nút đai y phục của cô, từng mảnh vải rơi xuống, giọng khàn khàn:
- Di nương về phòng rồi.
Bế cô lên giường, vừa tiếp xuống cũng là thứ cuối cùng trên người rơi xuống, y hôn lên khớp vai, dọc theo xương quai xanh rồi xuống ngực, những dải sườn nhô lên rồi xương chậu.
Nguyệt Lam không theo nổi tiết tấu của y, đầu óc như liệt hoàn toàn, đôi mắt nhắm lại, căng thẳng cảm nhận.
Đêm thứ hai h0an ái, cả hai đều bình tĩnh tự nguyện.
Sáng hôm sau mặc cho cô ngủ trên giường, Cung Dịch Nguyên Cố một mình thu giọn đồ đạc lên xe ngựa.
Nói là thu giọn nhưng không có gì nhiều, balo của cô, thêm ít đồ linh tinh, bỏ trà vào bình giữ nhiệt là xong.
- Bảo bối, dậy thôi.
Y mở cửa đi vào, nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyệt Lam rồi nhẹ giọng gọi.
Cô cựa người một lúc rồi mở mắt ra, nhìn người trước mặt, khẽ giận dỗi.
- Ta không dậy được.
Do ngài tối hôm qua hăng say quá làm chi, nửa th@n dưới ta muốn liệt rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố nở nụ cười, nắn b óp chân cho cô:
-Ngoan, ta bóp chân cho nàng một chút rồi mặc y phục, bế nàng ra xe ngựa về Đinh vương phủ nhé?
Nguyệt Lam tức giận, đánh lên người y một cái thật mạnh:
- Ngài hôm qua làm chân ta hay sao mà phải xoa bóp?
Y một tay giữ lấy tay cô, một tay kéo chân cô lại, gương mặt xấu xa:
- Vậy để ta xem hôm qua ta làm ở đâu?
Cả người khoả th@n phơi bày trước mặt, y sớm đã rục rịch trong người, bây giờ còn nghe lời cô vô tình cợt nhả, tất nhiên sẽ chẳng bỏ qua tấc thịt nào.
Nguyệt Lam bị y bế ngồi lên người mình, khẽ nhăn mặt:
- Không làm nữa, đau, dừng lại.
Cung Dịch Nguyên Cố cảm thấy đau lòng, đặt cô nằm trong lòng mình khẽ vuốt v e lưng, thờ dài:
- Thật là muốn đem nàng ăn hết.
Cô đánh đánh vào người y:
- Cho ta dậy mặc y phục, còn nhanh trở về Chỉ An nữa.
Y cố gắng kìm nén con mãnh thú trong lòng, nhẹ nhàng kéo y phục chuẩn bị sẵn mặc cho cô, chiếc váy màu xanh lục nhạt, thanh thoát, xinh đẹp.
Hai người tạm biệt Phụng lão, Di nương và Tiểu Tán rồi lên đường.
Lần này cô không còn như lúc trước nữa, vui vẻ nhìn cảnh sắc thiên nhiên.
Đồng lúa trổ đòng đòng xanh mơn mởn, mùi sữa gạo thoang thoảng khắp nơi, rừng núi, cây quả dọc hai bên đường.
Đến đêm ngày 19 xe