Tình Quân nhận được thư tức tốc đến, hắn chắp tay cúi đầu:
- Vương gia.
Cung Dịch Nguyên Cố đang ngồi trong thư phòng vẽ vời, dừng tay lại đưa cho hắn một bức hoạ:
- Điều tra xem nữ nhân này lai lịch như thế nào.
Tình Quân cầm lấy bức hoạ suy xét, một nữ nhân có chút xinh đẹp, đôi mắt như sao:
- Cái này.....
Cung Dịch Nguyên Cố nói:
- Ở trong Sơn Trúc, bị sói đuổi nên mang về.
Có mấy điểm kỳ lạ, e rằng là của Phùng Đại Lưu.
Tình Quân gấp bức hoạ lại bỏ vào ống tay rồi nói:
- Thần sẽ đi điều tra ngay.
Còn về nàng ta, mong vương gia để thần áp giải về phủ tra hỏi.
Cung Dịch Nguyên Cố lắc đầu, nâng ly trà lên nhấp một ngụm:
- Nàng ta bị thương rất nặng, để lại đây đi.
Ta tự có cách.
Tình Quân cúi đầu rồi rời thư phòng, bóng đen của hắn nhanh chóng biến mất sau màn đêm tối như mực.
Cung Dịch Nguyên Cố cũng trở về phòng ngủ, chợt nhận ra là giường của mình đã cho nữ nhân kia mượn.
Y cởi huyết phục trên người treo lên giá, tháo trâm ngọc trên tóc để lên bàn, lặng lẽ đến bên giường nhìn Khả Nguyệt Lam.
Cô đang yên lặng nằm ngủ, trên trán còn có một tầng mồ hôi mỏng, miệng còn mấp máy gì đó, đôi mày liễu cau lại.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, y lại đưa tay lên chạm vào mặt cô.
Khả Nguyệt Lam nhận được hơi ấm thì liền dựa dẫm vào, nét mặt giãn ra, miệng nói nhỏ:
- Ấm.
Cô đưa tay bắt lấy tay của Cung Dịch Nguyên Cố lại, áp sát vào má.
Y cảm thấy người cô lạnh ngắt, rõ ràng bị vết thương hành cho sốt.
Nhìn vật nhỏ buông lỏng cảnh giác với mình, Cung Dịch Nguyên Cố có chút mủi lòng.
Khả Nguyệt Lam nói mớ:
- Ta muốn về nhà.
Ta chưa chết.
Y ghé xuống nghe cô nói cho rõ, gặng hỏi:
- Ngươi nói gì?
Khả Nguyệt Lam theo phản xạ trả lời:
- Ta chưa muốn chết.
Ta muốn về nhà.
Cảm thấy cơ thể cô lạnh ngắt, y không kìm được mà chui vào chăn ôm lấy cô.
Tự nhủ rằng chỉ có một lần này ôm nữ nhân mà thôi.
Cung Dịch Nguyên Cố liền hỏi:
- Ai sai ngươi đến?
- Ta tự nhiên bị đến đây.
- Ngươi tên gì?
- Khả Nguyệt Lam.
- Tại sao ngươi ở rừng trúc?
- Ta không biết, tỉnh dậy đã ở đó rồi.
Cung Dịch Nguyên Cố mang tâm tư hỗn loạn ôm lấy cô.
Bảy ngày tiếp theo Khả Nguyệt Lam vẫn nằm li bì sốt trên giường, vì xương cốt gãy chỗ này nứt chỗ kia, da thịt mềm yếu, chẳng có điểm nào giống một người hành tẩu giang hồ.
Cung Dịch Nguyên Cố đã dứt khoát để muội muội của Tình Quân là Tình Hương đến làm nha hoàn trong viện.
Sau khi điều tra thân phận không có kết quả, trong kinh thành không một ai biết mặt Khả Nguyệt Lam.
Người của y bốn phương tám hướng cũng chẳng ai biết, càng chắc chắn một là cô có người giấu đi thân phận, hai là điên rồ nhất, từ trên trời rơi xuống.
Không hao tâm tổn trí với một nữ nhận nữa, Cung Dịch Nguyên Cố cũng trở về với công việc thường ngày của mình, Hồng Hương tuy nhỏ nhưng rất biết điều, chăm sóc cho cô nương đang bị thương kia rất chu đáo.
Đến sáng ngày thứ tám, Khả Nguyệt Lam gượng dậy, cô đã có thể ngồi dậy và cử động tay chân.
Vết thương bên hông đã khép miệng lại, hai lòng bàn chân đã bớt sưng, vết móng vuốt ở bả vai đã đóng vảy.
Nhưng chung quy vẫn đang còn nghiêm trọng, cơ thể cô cứ nóng như thế, cảm thấy mệt mỏi.
Hồng Hoa bưng thuốc đi vào, thấy cô đang ngồi thì vội đến:
- Lam tỷ, đừng ngồi dậy, vết thương ở bụng chưa lành.
Khả Nguyệt Lam xua tay ý bảo không sao.
Tình Hương đưa đến bát thuốc như mọi khi:
- Lam tỷ, uống thuốc đi rồi để muội bôi thuốc.
Khả Nguyệt Lam nhăn mặt, ngày nào cũng cứ uống ba bát thuốc đắng như này, có ngày cô chết vì thuốc.
Cô gạt ra rồi nói:
- Muội tìm cho ta một ít lá trà xanh tươi.
Tình Hương tưởng cô muốn uống trà, liền khó xử:
- Bây giờ là mùa thu, lá trà sẽ không ngon nữa.
Khả Nguyệt Lam vuốt lại mái tóc dài của mình rồi nói:
- Ta không có uống.
Tình Hương vẫn không hiểu nhưng cũng ra ngoài đến cạnh Tam vương gia đang đọc sách ở thư phòng:
- Vương gia, Lam tỷ cần một ít lá trà.
Cung Dịch Nguyên Cố không ngước lên, chỉ hỏi:
- Làm gì?
Tình Hương lắc cái đầu nhỏ:
- Nô tì không biết.
Cung Dịch Nguyên Cố nói:
- Bảo ca ca dẫn ngươi đi.
Tình Hương cúi thấp đầu chào rồi đi ra ngoài.
Cung Dịch Nguyên Cố nghĩ ngợi một chút rồi trở về phòng ngủ, thấy Khả Nguyệt Lam ngồi trên giường, hai chân thòng xuống đong đưa:
- Đỡ rồi sao?
Khả Nguyệt Lam gật đầu, hỏi lại:
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
Y nhìn bát thuốc vẫn còn nguyên trên bàn, không khỏi cau mày:
- Ngươi chưa uống thuốc.
Khả Nguyệt Lam từ chối:
- Không muốn uống, đắng.
Cung Dịch Nguyên Cố bưng bát thuốc đưa cho cô, gương mặt xinh đẹp có chút đanh lại:
- Ngươi muốn làm ổ ở đây luôn sao? Uống nhanh rồi cút.
Khả Nguyệt Lam lười cãi hắn, cầm bát thuốc uống một hơi, rồi hỏi lại:
- Nay ngày bao nhiêu?
Cung Dịch Nguyên Cố hài lòng, đặt bát rỗng trên bàn, y trả lời:
- Mười tháng tám.
Khả Nguyệt Lam tự nhẩm:
- Mười tháng tám, vậy là sắp đến trung thu.
Sắp đến trung thu, cô nhớ trong sách có một đoạn rằng ngày mười tháng tám sẽ có người của vua đến mời Cung Dịch Nguyên Cố vào kinh đô đãi yến tiệc.
Hắn lên kế hoạch giết đại tướng Phùng Đại Lưu nhưng nội bộ có gián điệp, hắn bị thương một lần xém chết.
Rồi được nữ chính cứu, hắn đem lòng yêu nữ chính.
Không được, mình phải ngăn cản việc hắn vào cung bằng mọi giá, khiến hắn tránh xa nữ chính ra.
Cung Dịch Nguyên Cố thấy cô thất thần, liền hỏi:
- Sao?
Khả Nguyệt Lam liền nói:
- Trong người của ngươi có nội gián.
Cung Dịch Nguyên Cố âm trầm, giọng đã thay đổi, thập phần muốn giết người:
- Ngươi nói gì?
Khả Nguyệt Lam vội giải thích:
- Không có gì.
Tình Hương cầm một khay lá trà tươi đã rửa sạch đi vào:
- Lam tỷ, trà.
Cô bé ngoan ngoãn cúi chào:
- Vương gia.
Cung Dịch Nguyên Cố nhìn Khả Nguyệt Lam một cái rồi ra ngoài.
Cô cũng không quan tâm, nói với Tình Hương:
- Em vò nát lá trà giúp ta.
Tình Hương cũng ngồi vò lá trà, Khả Nguyệt Lam cởi áo trên người ra, rồi lấy vá trà vụn đắp vào vết thương ở bụng.
Tình Hương thắc mắc:
- Tỷ làm gì thế?
Khả Nguyệt Lam cẩn thận băng bó lại, nghiễm