Đám hắc y nhân kia được tìm thấy ở một ngôi miếu hoang, đều là cắn lưỡi tự vẫn.
Sau khi mang về cục pháp y thì là người Lương quốc.
Cung Dịch Nguyên Cố mang mạng che mặt đứng bên một cái xác, cau mày suy nghĩ:
- Lương quốc? Tại sao Lương quốc lại đến Đinh vương phủ?
Tình Quân cùng Lưu Trương bên cạnh, im lặng không nói gì.
Bởi vì cũng chẳng ai biết tại sao sát thủ Lương quốc lại đến giết Mạc Dã và Tình Hương.
Nhậm Anh ngồi ghế phía xa lên tiếng:
- Hoàng huynh, có khi nào Mạc Dã liên quan đến người Lương quốc? Đúng rồi, mẹ hắn là người Lương quốc.
Cung Dịch Nguyên Cố bước ra ngoài, khônh biết sắc mặt thế nào nhưng tiếng vọng lại có chút kích động:
- Gói xác mang ném vào cổng kinh thành Lương quốc.
Pháp y nghe thế hoảng hốt, vận chuyển gần mười cái xác trong sáu bảy ngày không phải bị thối rữa hết hay sao? Vài người liền lấy phèn vôi ra nhúng xác bảo quản rồi tỉ mỉ bao bọc lại.
Một lúc sau xong xuôi thì có một tốp người do Cao Vũ và Cường Hùng cầm đầu đến mang xác đi.
Cung Dịch Nguyên Cố trở vè thư phòng, viết một lá thư rồi đưa cho Tình Quân:
- Ngươi đưa thư này đến Cao Vĩnh Hầu.
Tình Quân nhận lệnh rồi cũng đi ngay.
Trương Lưu và Nhậm Amh vẫn đứng đó, y suy nghĩ một lúc rồi bảo:
- Trương Lưu, người phát tín hiệu vào Đông cung bảo Trần Lộc đêm nay đến Tửu Thanh lầu.
Nhậm Anh.......
Y quay qua cậu, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Đệ lo cho tang sự của Tình Hương và Mạc Dã, mấy người mất nữa.
Anh toàn của Đinh vương phủ giao hết cho đệ.
Nhậm Anh lo lắng, cậu c ắn môi dưới:
- Tam hoàng huynh, còn tam tẩu.
- Cứ để cho nàng ấy ngủ.
Nói rồi y rời đi.
Nhậm Anh an bài tang lễ xong xuôi rồi cũng đi ra ngoài.
Cậu cũng không phải không biết ai làm ra cái chuyện này, từ nhỏ đi theo Tam vương gia nên đã nhiễm cái trí của hắn.
Một thân một mình cải trang dân thường trà trộn vào mấy lầu xanh khác, hôm qua đến giờ Nhậm Anh nghi ngờ nhất là lầu xanh của Mẫn bà.
Quả nhiên là đúng, giả vờ ngồi uống rượu nghe đàn hát, nhìn xung quanh thì có bốn tên Lương quốc cũng đang cảnh giác.
Trời sinh cửu vương gia có nét công tử, mềm yếu, có chút thừa hưởng nét mỏng mang của hoàng huynh mình nên chẳng ai để ý.
Người ta nhìn vào cũng tưởng là một công tử bột không tích sự gì, chỉ giỏi làm trò.
Mấy tên Lương quốc mặc y phục màu nâu xám, vải thô đang ngồi nói chuyện, tay ai cũng lăm lăm đao kiếm.
Chúng ngồi một lúc rồi lại đứng lên đi, Nhậm Anh cẩn thận chạy qua những mái nhà, đi theo đến cuối một con hẻm.
Trong một căn nhà lụp xụp có một người đàn ông đang đứng đó, thấy chúng đi đến thì liền nhỏ giọng:
- Sao rồi?
Một tên trong số đó liền nói:
- Công đại nhân, bên Đinh vương phủ không có động tĩnh gì cả, chỉ là đang làm tang lễ, tên Cung Dịch Nguyên Cố thì bị đả kích nên không lộ mặt.
Tên kia hừ một tiếng rồi bảo:
- Ta về báo quân chủ, không được, tên tam vương gia kia không thể chết được.
Các ngươi tạm thời nán lại đây, có gì gửi tình báo.
Một tên râu ria xồm xoàm, giọng ồm ồm:
- Công tướng quân, tại sao thái tử lại làm như vậy? Tên Tam vương gia kia mềm yếu giết một phát là xong.
Công tướng quân khẽ rít lên:
- Ngươi thì biết cái gì.
Các ngươi im miệng đi, chuyện này chỉ có thái tử hiểu.
Nói rồi hắn cùng ba tên khác nhanh chóng rời đi.
Đs Lương quốc ngồi xuống mấy cái ghế bên cạnh, một tên cười hà hà:
- Các ngươi thấy chưa, thái tử Lương quốc đang còn si mê tên mỹ nam kia lắm.
Đến nỗi chỉ dám ra tay với Mạc Dã.
Tên râu ria kia uống một ngụm nước:
- Đám sát thủ kia bị ép cắn lưỡi chết, các ngươi nghĩ chúng ta ngoại lệ?
Một người khác nãy giờ im lặng, bất chợt lên tiếng:
- Đinh vương phủ có một nữ nhân, hôm qua ta thấy cô ta mặc y phục phi tần.
Là tam vương phi?
Tên còn lại cũng gật gù tán thành, nhưng cũng nói thêm:
- Phủ đấy có hai vương gia, có khi nào là cửu vương phi cũng nên.
- Ai cũng vậy, Mạc Dã chết rồi thì không ai hé nửa lời.
Nhậm Anh đứng phía trên nghe được cuộc hội thoại, khẽ cau mày.
Là thái tử Lương quốc, không ngờ hắn lại độc ác đến như vậy.
Thì ra Mạc Dã là gián điệp hai mang, không ngờ.....
-Ai?
Mấy tên đó nghe tiếng động liền cầm kiếm đứng dậy, phỏng rằng không chạy trốn được.
Nhậm Anh liền hạ xuống trước cửa, khẽ cười:
- Các hạ tha lỗi cho tiểu nhân đã nghe trộm.
Tên râu ria xồm xoàm đưa thanh đao sáng loáng ra trước mặt, quát lớn:
-Ngươi là ai?
- Hỏi thừa, là ai cũng phải chết.
Tên cao lớn cầm đầu lao đến cậu, Nhậm Anh thân thủ tài giỏi né một chiêu của hắn, xoay người bên này bên kia, tiếp tất cả các chiêu của bốn người.
Đám này thật sự muốn giết người, nên cậu cũng chẳng nương tay nữa.
Chĩa kiếm vào một tên, dùng lực đẩy người lên không trung rồi tước lấy đao của tên khác.
Sau một hồi giao đấu, máu me lênh láng, bốn tên Lương quốc nằm ở sân không động đậy.
Nhâm Anh kiểm tra thì đã chết, liền phát tín hiệu, một lúc sau có vài người đến đưa xác đi.
Thái tử Lương quốc? Ngươi chết chắc rồi.
Cung Dịch Nhậm Anh cùng lính tinh nhuệ đàn mai phục trên đèo, nửa đêm xe ngựa của Bắc Trấn Hầu sẽ đi ngang qua.
Lần này là cơ hội tốt khiến hắn không kịp trở mặt.
Tên Lương Uẩn kia khiến Đinh vương phủ chết người, thì hắn cho cả Thiên Lĩnh quốc náo loạn.
Sau khi đặt vẫy xong xuôi, tiếng xe ngựa lộp cộp chạy đến, giữa đường dây cước mỏng như tơ được giăng khắp nơi.
Những con chiến mã của Bắc Trấn Hầu và đoàn tuỳ tùng bị cứa đứt gân ngã khuỵu xuống, một số rơi xuống sườn đèo.
Binh lính ông ta cũng không phải dạng vừa, nhưng bên Nhậm Anh đã rõ ràng tiến hoá hơn vài bậc, âm thầm trong bụi rậm phóng tên ra.
Bắc Trấn Hầu hoang mang ngồi trong xe, phía sau là ngựa của Âu gia.
Trời tối đen như mực không thể nào mà biết được mũi tên từ hướng nào, dần dần binh sĩ ngã xuống, ông ta liềm cầm kiếm xuống ngựa:
- Ai? Là ai? Ra đây mau.
Một tốp của Nhậm Nam ra giao chiến, bẫy mới bắt đầu.
Sau khi bỏ chạy được, Bắc Trấn Hầu liền cưỡi ngựa xuống núi.
Nhậm Anh vứt xác bốn tên Lương quốc kia