Những người cao lớn, da trắng tóc vàng mắt xanh uyển chuyển đi đến.
Nam thì mặc quân phục nam tước, áo com lê đuôi yến và đội mũ dẹt, trên tay còn cầm thanh kiếm dài nhọn, quần trắng mang bốt cao đến đầu gối, nữ tóc dài xoăn hoặc búi, mặc váy nữ tước nhiều màu sắc bồng bềnh nhiều lớp, đeo găng tay ren, đội mũ lông công và cầm quạt.
Một người đàn ông mặc chiến bào đi đến nói gì đó, bên cạnh là phiên dịch viên.
Cô cũng biết chút ít về tiếng anh, ngồi yên lặng lắng nghe.
Nghe vài câu hội thoại xong lấy tay che miệng cười nhẹ.
Nhậm Anh ù ù cạc cạc nghe như bùa chú liền ghé qua:
- Tam tẩu, sao tẩu cười?
Nguyệt Lam không kiêng nể mà chỉ vào người thông dịch viên đang cao hứng ba hoa kia:
- Hắn ta nói dóc, người đàn ông đó vốn không có nói câu như vậy.
Cung Dịch Nguyên Cố ngạc nhiên:
- Nàng biết tiếng họ nói?
Cô gật đầu:
- Ngôn ngữ của họ ở chỗ ta sử dụng rất nhiều, tuy có vài chữ không hiểu nhưng thực sự hắn ta đang tự biên tự diễn.
Nhậm Anh liền hỏi:
- Vậy họ nói gì?
Nguyệt Lam liền cười:
- Bá tước kia lúc đầu bảo rằng hắn là người châu Âu, đến đây để giao hoà.
Mà tên đó lại nói rằng đến để ban hôn.
Rồi bá tước giới thiệu, người phụ nữ mặc váy xanh kia là vợ của hắn, người mặc váy đỏ trông nhỏ hơn chính là em gái hắn.
Còn ba tên đàn ông kia là mấy kỹ nghệ biểu diễn hắn dẫn theo đến mua vui.
Nhậm Anh nghi ngờ:
- Tỷ đừng có nói bừa, tên quan ngoại giao kia rất giỏi đó.
Cung Dịch Nguyên Cố đứng dậy, đi đến cúi đầu với Nam Dương:
- Tâu hoàng huynh, đệ có một thắc mắc.
Nam Dương liền nói:
- Đệ nói đi.
Y đi đến cúi đầu chào những người ngoại quốc kia rồi quay qua viên quan đối ngoại:
- Những lời ngươi nói là thật chứ?
Viên quan ngoại giao có chút không hiểu hỏi lại:
- Tam vương gia, ý ngài là.....
Cung Dịch Nguyên Cố liền đưa tay ra như đang giới thiệu:
- Ngươi sai rồi, đây không phải công chúa cần liên hôn, vị này là phu nhân của sứ giả, còn đây....
Y nhìn qua người con gái trẻ trung mặc váy đỏ:
- Là muội muội ngài ấy, ba người kia chính là kỹ nghệ.
Quan ngoại giao đổ mồ hôi, nhưng vẫn già mồm:
- Tam vương gia vậy là nghi ngờ tài cáng của ta sao? Ta không thể nào mà lừa dối hoàng thượng được.
- Ngươi chính là lừa dối.
Nguyệt Lam đi đến, cúi đầu với hoàng thượng:
- Nếu hoàng thượng không tin thì để ta hỏi lại họ.
Nam Dương cũng cảm thấy nữ nhân này thú vị, liền gật đầu đồng ý.
Cô đi lại thay vì cúi đầu chào theo nghi lễ thì đưa tay phải ra ngang ngực, hạ khuỷu chân bắt chước theo mấy kiểu chào của hoàng gia Anh:
-Xin chào, ta là tam vương phi của Đinh vương phủ( chữ nghiêng mấy cô vui lòng hiểu là tiếng Anh nhoo).
Sứ giả kia ngạc nhiên, liền cúi người bắt tay cô, liên tục cảm thán:
- Thật tốt quá, tam vương phi biết chúng tôi nói gì sao? Nàng thật tài giỏi.
Nguyệt Lam cũng nhỏ nhẹ đi đến bên cạnh vị nữ tước:
- Đây là bá tước phu nhân sao? Nàng thật xinh đẹp.
Bá tước phu nhân che miệng cười, gật gù:
- Tam vương phi cũng rất xinh đẹp.
-Lúc nãy ta nghe nói mọi người muốn biểu diễn tài nghệ? Có thể bắt đầu rồi.
Sử giả nghe thế liền ra hiệu cho ba người kia chuẩn bị đồ.
Nguyệt Lam quay lại nói:
- Bẩm hoàng thượng, họ muốn có một tiết mục biểu diễn muốn cho mọi người cùng xem.
Nam Dương ngồi phía trên long sàng gật gù:
- Tam vương phi thật tài giỏi.
Những quan lại có mặt ở đó ai cũng bái phục tài năng của cô.
Lúc đầu còn nghi ngờ nhờ nhan sắc mà quyến rũ được tam vương gia, nhưng không ngờ đối ngoại giỏi đến như vậy.
Cung Dịch Nguyên Cố đứng một bên, nụ cười từ khi cô xuất hiện mãi chưa thấy tắt.
Quả đúng nương tử của ta, nàng thật giỏi.
Nguyệt Lam lui về đứng cạnh y, nhìn những người kia chuẩn bị làm ảo thuật.
Tên mặc áo choàng đen đậy một mảnh vải trong một cái thùng gỗ rỗng, lúc sau lại xuất hiện một cây hoa hồng.
Họ khiến cho điện Hồng Đài vui vẻ náo nhiệt hơn, ai cũng thán phục những mánh khoé này.
Đến màn cuối cùng, hai người đàn ông cầm tấm vải trắng lớn giăng thành một vòng nhỏ trên sân, phía trong vẫn không có gì, nhưng lúc sau hạ rèm xuống là hàng vạn con bươm bướm đầy màu sắc bay ra, dưới làm tuyết mỏng rơi, chúng phấp phới.
Cảnh tượng xinh đẹp, chúng lướt qua người này, qua người kia rồi bay từng đàn lên cao.
Một con bướm màu xanh lam nhẹ nhàng bay đến cạnh Nguyệt Lam, đậu trên vai.
Cô vốn mặc y phục màu xanh sẫm, giờ có một lam hồ điệp đậu lên làm mọi người thích thú.
Bướm mùa đông không dễ gặp người, huống hồ lại được mang đến đây với số lượng nhiều như vậy.
Chúng sẽ hoảng loạn mà bay lên cao để tìm an toàn.
Những con bướm khác toan bay đi nhưng đầu đàn lại trên vai nữ nhân cũng chần chừ, dập dờn từ từ sà xuống.
- Tam vương phi, múa một đoạn được không?
Tiếng của Âu gia cất lên, ông ta muốn làm nhục cô.
Nhìn người như vậy chắc chắn không biết múa, còn y