Khả Nguyệt Lam vốn không bị mất trí nhớ gì sất, tất cả là đều do cô diễn.
Để tên cẩu hoàng đế kia không nghi ngờ, máu diễn viên đã bật lên.
Trở thành một người chẳng biết gì, cứ coi hắn là phu quân.
Thân phận này cũng khiến cô dễ dàng lên kế hoạch hơn.
Thân thiết với hắn gần một tháng, sau khi quan sát đã nghĩ ra cách ngày hôm nay.
Có một tên rất khả nghi, dường như hắn biết cô đang giả vờ.
Là một tên mang củi đến theo kì, lầm lầm lì lì đáng sợ.
Cả người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật còn hơi rám nắng.
Tóc tai thì khô xơ rũ xuống che đi khuôn mặt.
Mỗi lần hắn đưa củi đến thì hai người có nói qua lại, sau khi nghe xong cô nói thì hắn đồng ý giúp cô.
Tảng đá lớn kia cũng là do hắn bỏ xuống giếng làm ngăn cản lấy nước.
Còn chuẩn bị sáp nến và dầu hoả, đến đêm hôm đó hắn sẽ đến đưa cô ra.
Tuy không thể tin tưởng cho lắm, nhưng cũng liều một phen.
Thân thủ rất phi phàm, chắc cũng là người của bên nào đó, có thể của cấm vệ quân.
Chết thì chết.
Nhưng không ngờ Cung Dịch Nam Dương hôm đó lại ở nhà nguyên một ngày, buổi chiều mới rời đi.
Hắn phải còn đánh lạc hướng đám chó săn kia qua một bên mới có thể để thời gian lửa cháy.
- Bên này.
Tên đó phóng hoả xong nhà bếp tới thư phòng, sau đó đứng ở cửa sổ sương phòng đợi cô.
Nguyệt Lam đổ dầu hoả xung quanh phòng rồi chất củi, cho một mồi lửa rồi nhanh chóng trèo ra khỏi cửa sổ.
Hắn ôm lấy cô cùng vận khinh công nhảy ra khỏi tường lớn.
Hai người chạy tránh binh lính một lúc, xong lại chạy trên nóc nhà.
Nhân cơ hội đầu tháng trăng không có, trời đêm tĩnh mịch, mà lại náo loạn phía lãnh cung kia ra khỏi hoàng cung.
Tưởng rằng phi vụ bỏ trốn lần này êm đềm, nhưng không, hẳn là mừng quá sớm.
Xe ngựa lọc cọc xuyên gió trong rừng cây thì truy binh đuổi theo.
Những con người hắc y nhân nhanh nhẹn đạp lên cây, chặn đường hai người.
Chiếc xe ngựa leo lên một sườn dốc đá, nghiêng qua nghiêng lại, ngựa vẫn không chịu dừng mà như phát điên lao về phía trước.
Nguyệt Lam không chịu được nữa liền lên tiếng:
- Sắp rơi xuống vực.
Người kia vẫn cầm chắc dây cương, kéo mạnh một cái, con ngựa hí vang trời đất, nổi cơn thịnh nộ.
Hắn nhanh tay bắt lấy cô từ trong xe ra:
- Đi theo ta.
Khuỵu chân xuống, mượn lực đẩy luôn lẫn xe lẫn ngựa lao vào những người phía trước.
Hắn ôm lấy cô đạp lên những cành cây lớn bay về một phía.
Trời tối tịch mịch, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí ở ngay phía sau.
Một đám hắc y nhân truy đến nơi bao vây lấy họ, không nói năng gì mà giơ kiếm lên.
Con tim nhỏ như sắp rơi ra khỏi lồ ng ngực, cô đưa mắt qua nhìn nam nhân mặc đồ đen bên cạnh.
Hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng lầm lì đó, chỉ hươ tay một cái, trong nháy mắt gần mười tên ngã xuống.
Những người còn lại tỏ ra kinh hãi, lùi lại vài bước, đưa mắt nhìn nhau.
- Giết.
Một tên cầm đầu cất tiếng, giơ thanh kiếm sắc chạy lại phía này.
Phía sau những tên khác cũng nhận lệnh lao đến.
Nguyệt Lam căng thẳng, không kịp nhìn nhận sự việc đã có tiếng đánh nhau.
Nam nhân cao lớn kia một tay ôm lấy cô, một tay cướp thanh kiếm của tên vừa chết thủ thế.
Không phải quan binh triều đình, vậy là ai?
Lại một tiếng " vút", ba tên cuối cùng cũng ngã xuống.
Cả người hắn dính đầy máu, vứt luôn kiếm trên tay xuống, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
- Ngươi có làm sao không?
Nguyệt Lam sợ hãi xem xét hắn, thật ra hắn chết cũng là vì cô mà chết, nên chẳng muốn mang ơn đâu.
- Không sao.
Giọng hắn trầm trầm, lên tiếng trả lời.
Nghĩ rằng không nên nán lại lâu, hắn không nói gì nữa liền kéo cô rời đi.
Hai người đi nhanh qua khu rừng lớn, đến một thôn trang bặm bụi lụp xụp.
Trời cũng đã gần sáng, xung quanh tĩnh mịch tối om, Nguyệt Lam dựa theo bước chân hắn mà đi theo.
Sau khi đến một căn nhà gỗ nhỏ khuất sâu phía trong cùng, như không chịu đựng được nữa hắn liền khuỵu xuống cửa.
Cô tá hoả, luống cuống tay chân:
- Này, này, không sao chứ?
Nguyệt Lam đỡ hắn lên dựa lưng vào tường, mày mò xem nến ở đâu.
Sau khi căng mắt trong bóng tối đi tìm cũng không thấy, ngược lại còn vấp ngã, làm đổ đồ.
- Nến ở đâu?
Tên kia vẫn còn lý trí, hắn nhắm nghiền mắt, giọng đục khàn:
- Đi thẳng năm bước, phía tay trái.
Cô đi theo, quả nhiên mò được nến, cầm than lửa lên thắp sáng rồi chạy lại chỗ hắn.
Không nghĩ ngợi nhiều, cô đỡ cả thân thể to lớn như gấu kia nằm sấp trên giường.
Hắn cả người máu đỏ tươi, nhưng mà của đám hắc y nhân lúc nãy.
Ở bả vai và lưng trúng ám khí, máu đen đã vón cục dính y phục vào da thịt.
Cô toan cởi áo hắn ra, liền bị nắm tay lại:
- Làm gì?
Nguyệt Lam cau mày:
- Ta xử lý vết thương cho ngươi, dù gì cũng là ngươi cứu ta.
Nói rồi mặc kệ hắn, cô nhanh chóng luồn tay xuống bụng mò cởi đai lưng.
Nhẹ nhàng tách y phục dính chặt vào miệng vết thương, soi đèn kỹ càng:
- Cái này......
Ám khí này cấu tạo giống lông nhím, có những gai nhỏ gắn ngược khiến nó ghim vào dễ, nhưng lấy ra thì đau rách da thịt.
- Ta ra ngoài một chút.
Tên kia vốn đang úp mặt vào gối, mặc kệ cô, nhưng vừa nghe câu đó liền phản ứng:
- Không được.
Nguyệt Lam cũng giật nảy mình, giải thích:
- Ta đi kiếm cái gì đó trị thương cho ngươi.
Ánh mắt của hắn sau mái tóc như phát sáng, chăm chăm nhìn cô:
- Muốn chết thì đi đi.
Cô khó xử:
- Ngươi sẽ chết.
Hắn không nói gì, đưa tay ra sau cầm một ám khí ở lưng rút mạnh lên, máu theo đó mà b ắn ra ngoài.
Đợi Nguyệt Lam rùng mình kinh hãi xong thì cái thứ hai cũng bị hắn ném xuống trước mặt, giọng lạnh lùng:
- Ta không chết được đâu, còn ngươi sẽ chết, ta không muốn đi cứu một ả đàn bà ngu xuẩn.
Cô trừng mắt hoảng hồn, trong lòng cũng có chút tức giận.
Đá hai cái ám khí kia qua một bên rồi bước đến:
- Tự lo cho bản thân mình đi.
Miệng vết thương há ra, máu vẫn đang rỉ, chảy xuống thấm nệm.
Cô có hơi do dự, rồi hỏi:
- Ta đi lấy nước được chứ?
Tên kia gật đầu:
- Đi ra ngoài