Nguyên Hồng Anh tất nhiên cũng không chịu ngồi yên.
Thừa hưởng tính cách dám nghĩ dám làm của mỹ nhân tỷ tỷ, ngay đêm canh ba hôm đó dám trèo tường ra ngoài.
Một mình một đuốc đến Âu phủ đốt lửa phóng hoả.
Chết người thì chết, các người đáng chết.
Núp qua một bên nhìn ngọn lửa lan rộng, cô thoả mãn mỉm cười.
Đụng đến ai thì đụng, đừng đụng đến chủ tử của ta.
- Xong chưa? Xong rồi thì trở về.
Tiếng nói quen thuộc phát ra từ một góc tối trên phố, Hồng Anh giật mình cảnh giác:
- Cửu cửu?
Cung Dịch Nhậm Anh ung dung bước ra, trên người mặc một bộ đồ đen, nếu nhìn không kỹ chắc chắn dẽ không thấy.
Hắn đi đến nhìn về phía Âu gia đang bập bùng lửa trại:
- Ngươi làm không tốt, phải tưới nước phía ngoài, nếu không lan sang nhà khác thì làm thế nào?
Hồng Anh ngây người, nghe tiếng nhốn nháo, chắc là mọi người đã biết có cháy.
Cô vội vàng kéo hắn trở về.
Đến Đinh vương phủ không còn sợ hãi người ta thấy nữa, hai người tản bộ về Thanh Thuận viện.
Hồng Anh trong lòng khá vui vẻ, hỏi hắn:
- Cửu cửu, ngài không muốn hỏi tại sao ta làm vậy hả?
Cung Dịch Nhậm Anh lắc đầu:
- Không hỏi, biết rồi hỏi làm gì.
Còn tưởng nửa đêm khuya khoắt cô nương này lẻn ra khỏi nhà đi hẹn hò với nam nhân.
Nào ngờ thì ra là đi đốt nhà người khác.
Giết người phóng hoả hắn không sợ, cùng lắm thì lấy quyền trọng cửu vương gia ra áp chế.
Còn không tin rằng mấy chuyện nhỏ nhoi này có thể xử lý được sao? Chỉ sợ con mèo hoang của hắn phải lòng người khác thôi, đến lúc đó không biết nên giết tên đàn ông kia trước hay là thẩm vấn cô trước.
Hồng Anh cũng gật gật, không nói thêm, trở về phòng.
Mang tâm tình báo được thù lên giường muốn chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay Âu gia sáng nhất Chỉ An.
Nhưng không, Âu gia quả thực rất sáng, nhưng không sáng bằng một lửa của Hằng Hà lãnh cung.
Cũng là đêm hôm đó, phi vụ bỏ trốn của Khả Nguyệt Lam cung bắt đầu.
Cung Dịch Nguyên Cố được truyền tin lãnh cung bị cháy thì dấy lên nghi ngờ.
Hằng Hà lãnh cung trước giờ không phi tần nào phạm tội khi quân cả, nên không có ai ở.
Bấy giờ đột nhiên bị cháy thì khiến người khác chú ý đến.
Ngoại trừ trước kia Đinh quý phi và Hoàng hậu Hoàng thị bị giam thì đâu còn ai? Chỉ có nghi vấn người ở trong đó không tiện lộ mặt, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Y lập tức trong đêm dẫn theo vài người vào trong cung, một số thì nhân cơ hội nhốn nháo điều tra.
- Hoàng huynh, nghe bảo lãnh cung cháy?
Vừa thấy Cung Dịch Nam Dương mang quân lính ra khỏi cửa Bắc, y đã hỏi ngay.
Hắn trong lòng nóng như lửa, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trả lời:
- Có thích khách, chắc chắn đến tìm gì đó không được liền đốt lãnh cung hòng tiêu huỷ.
Cung Dịch Nguyên Cố vẫn không buông tha:
- Lãnh cung thì có gì chứ? Trừ phi có người giấu.
Tên cẩu hoàng đế kia nhìn y, trong mắt dấy lên một tia chột dạ.
Hắn nói vài câu rồi rời đi trước.
Cung Dịch Nguyên Cố bảo với Tình Quân:
- Đi theo hắn.
Sau đó một mình y đến lãnh cung xem xét, lửa đã được dập tắt từ lâu, nhưng binh lính canh chừng nghiêm ngặt.
Chọn ra kẽ hở, cẩn thận lẻn vào trong xem xét.
Một cảnh hoang tàn, nhưng vẫn nhận ra được dấu vết trước đó.
Ngoài sân thay vì cây cỏ um tùm thì lại thấy những gốc hoa tươi cháy.
Xung quanh cũng không phải là để trống, vậy là trước khi cháy vẫn có người ở.
Nhưng phi tần cung nữ chẳng có ai đắc tội hắn gần đây, cũng không ai đày vào lãnh cung.
Người cuối cùng đến giờ chỉ có Hoàng hậu Hoàng thị cách đây mười ba mười bốn năm trước.
Câu trả lời điên rồ loé trong đầu y.
Liên quan đến Nguyệt Nhi? Ta dung túng cho ngươi quá nhiều, ngay cả nàng ngươi còn dám bắt.
Sau khi rời khỏi hoàng cung trời đã tờ mờ sáng.
Tình Quân cùng Cao Hùng và Viễn Thần cùng vào bẩm báo.
- Tam vương gia, đêm hôm qua hắn khởi binh trên diện rộng, đóng tất cả đường ra trong thành, lùng sục khắp nơi.
Y ngồi ở ghế nhắm mắt, đưa tay xoa thái dương, có chút mệt mỏi:
- Là hắn bắt tam vương phi, ngươi đi đến Đông Cương cùng Vĩnh Bình Hầu chuẩn bị hồi cung.
Tình Quân có chút do dự:
- Nếu không phải là hắn, vậy có nghĩa là công cốc?
Cung Dịch Nguyên Cố mở mắt ra, thâm trầm:
- Không, chắc chắn là hắn.
Tình Quân không nói nữa, nhận lệnh rồi mau chóng rời đi.
Cao Hùng đi vào, cúi đầu:
- Tam vương gia, thần điều tra được, đúng là Hằng Hà lãnh cung có người ở.
Không nhiều, chỉ vài ba người.
Nhưng điều tra ai thì đứt đoạn, cung nữ kia bị gi3t chết.
Y nghe xong càng nhận định là tên cẩu hoàng đế kia làm, trong mắt đã bừng bừng lửa giận.
Thì ra là có hắn nhúng tay vào mới không thấy tăm hơi.
- Chuyện này để sau, nếu vậy thì hoả hoạn ở lãnh cung là do Nguyệt Nhi làm.
Nàng có thể ra ngoài được, ngươi cùng Trương Lưu đi trước hắn một bước.
Trương Lưu và Cao Hùng cũng ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cung Dịch Nguyên Cố ngồi trong phòng thở dài, tâm tình không vui.
Y ngồi mân mê cây trâm cài tóc màu đỏ, gương mặt xinh đẹp kia thoáng buồn.
Hai tháng nay hao tổn tâm sức không ít, y đã gầy rất nhiều.
Mãi mà vẫn chưa tìm được người mình thương, quả thật đau như cắt.
- Tam vương gia.
Trương Lưu đi vào bẩm báo:
- Ở ngoài thành có động, mười sáu người Lương quốc rạng sáng nay chết.
Xem xét qua thì là sĩ tử của quân đội, đều chết do ám khí.
Cung Dịch Nguyên Cố cau mày:
- Lại liên quan đến người Lương quốc.
Bắc Trấn Hầu còn chưa xử được hắn?
Lương Uẩn này không tầm thường, người của hắn chết ở đây không ít, rốt cuộc hắn đang làm gì?
Cung Dịch Nam Dương dẫn binh đi khắp trong thành, kiểm tra khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Khả Nguyệt Lam.
Một điều nữa là đang lo lắng chuyện bắt cô bị bại lộ.
Đầu óc căng như chão, mấy ngày sau nhìn hắn như một trung niên bốn năm chục tuổi.
- Hoàng thượng, người nên ăn một chút.
Hiệu công công bưng khay thức ăn vào, cúi xuống nói.
Cung Dịch Nam Dương xua tay:
- Ra ngoài đi.
Hiệu công công thật sự muốn khóc, vẫn kiên nhẫn an ủi:
- Hoàng thượng, người thân là chủ một nước, nếu không ăn uống gì thì sẽ không khoẻ được.
Còn về việc Nguyệt......!cô nương thì chắc chắn sẽ tìm ra.
Hắn thở dài, đôi mắt nhìn về phía cửa, không trả lời.
Lòng người lạnh lẽo, ta nhất quyết sẽ không.
Bấy giờ hắn hiểu