Dọc đường đi, cô có thể hiểu rõ dân tình hơn.
Quả thật rất nhiều người đói khổ, người già trẻ nhỏ ăn xin đầy đường, nhà cửa tan nát.
Họ cùng nhau đi theo từng đoàn rời khỏi quê hương mình đến nơi bình yên sinh sống.
Những người giàu có thì người ngựa mang theo, ăn chơi chè chén, vui vẻ một khoảng trời.
Trẻ con nheo nhóc khóc ròng đòi ăn, hai ngày trời ròng rã cuốc bộ, bá tánh đã thấm mệt.
Chỉ mong đến nơi yên bình nhanh chóng.
- Quân Đông Cương đến rồi, đang ở bến Yết Hải.
- Thật sao? Không phải quân Đông Cương trước kia vốn không quan tâm đ ến việc của Chỉ An sao? Bây giờ lại tiến quân?
- Có tạo phản, nghe nói cầm đầu là Vĩnh Bình Hầu.
- Hơn hai mươi vạn quân lận, nếu không rời khỏi đây chắc chắn sẽ đụng mặt.
- Trời đã khuya rồi, không đi được.
- Một là đi, hai là bị quân Đông Cương giày xéo.
- Mau đi đi, nhanh lên.
Một đám đàn ông đi nghe ngóng tin tức trở về nói với đoàn người.
Bá tánh lánh nạn nhốn nháo hết cả lên, họ biết vẫn chưa ra khỏi vùng nguy hiểm.
Vừa ngồi nghỉ được một khắc đã phải đứng dậy đi tiếp, đi trong đêm khuya.
Nguyệt Lam cũng nghe được, quay lại nói với Lục Tự:
- Quân Đông Cương tiến vào?
Lục Tự lắc đầu ý không biết.
Quân Đông Cương? Là quân của Cung Dịch Nguyên Cố, nếu tiến vào Chỉ An thì có khi nào......
Trong đầu cô nổ một tiếng lớn, kinh ngạc đến nỗi đứng không vững.
Lục Tự nhanh tay bắt lấy cô:
- Sao thế?
Nguyệt Lam run rẩy cả người, tầm mắt không rơi vào đâu nữa.
Cuối cùng cũng không thể thay đổi được cốt truyện, Cung Dịch Nguyên Cố mưu phản.
Quân Đông Cương tiến vào rồi, chàng đã hành động rồi.
- Lục...!Lục Tự, ngươi.....!ta.....!ta phải trở về Chỉ An.
Cô nói lắp bắp, sốt sắng cả lên.
Lục Tự nghe được cây có câu không, nhưng rõ ràng nghe thấy bảo rằng muốn trở về.
Hắn cau mày:
- Tại sao? Ngươi còn muốn chết?
Nguyệt Lam nhìn hắn, cuống cuồng hết lên:
- Không, không phải, lần này nếu ta không trở về thì chàng sẽ....!sẽ chết.
Không được, Lục Tự, để ta về đi được không? Ngươi có thể tự đến Nam Thịnh mà, ta sẽ không đi theo ngươi nữa, ta về Chỉ An.
Cô khóc một cách đau lòng, vừa năn nỉ cầu xin hắn, uất nghẹn cổ họng.
Lục Tự không nói gì, vẫn đỡ lấy cô như lúc nãy:
- Không được, ta đã hứa với ngươi là không để ngươi gặp nguy hiểm.
Nguyệt Lam vẫn cự tuyệt, cô không thể làm mọi người xung quanh nghi ngờ, vẫn nhỏ giọng năn nỉ.
Lục Tự bất quá chỉ đành nói lớn:
- Tỷ tỷ, tỷ không được bỏ mặc đệ.
Mọi người xung quanh nghe thế liền để ý ngay, quay lại nhìn.
Vương đại ca cũng ngồi gần đó, hỏi:
- Sao thế?
Lục Tự nói:
- Tỷ tỷ ta không muốn đến Nam Thịnh, sợ rằng sẽ làm gánh nặng cho ta.
Vương tẩu đang ẵm bé gái ru ngủ, cũng nhẹ nhàng khuyên:
- Nguyệt Nhi, muội đừng nói thế, A Tự cũng chỉ lo lắng cho muội.
Mọi người đều bảo vệ nhau, không cần lo lắng.
Mọi người đều đồng tình, an ủi cô rất nhiều.
Nguyệt Lam không thể nói được, đành câm nín.
Thật sự bây giờ.....
Lục Tự đạt được mong muốn, lại chuẩn bị đốt đuốc đi đường.
Sáng hôm sau ra khỏi lãnh địa phạm vi tranh chấp mới thả lỏng cảnh giác.
Đoàn người mới an tâm nghỉ ngơi dọc đường.
Cứ như vậy đi mãi gần bảy ngày, hai người cuối cùng cũng bước chân đến mảnh đất phía Nam.
Ánh nắng ấm áp, châu thành tấp nập, chợ phiên nườm nượp người.
Sau khi tách đoàn, hai người ở lại huyện Giang Nam, Nam Thịnh.
Đang nghỉ chân ở quán trọ ven đường, Nguyệt Lam đưa ra ý kiến:
- Lục Tự, bây giờ chúng ta ở đâu?
Lục Tự uống một ly trà rồi trả lời:
- Chút nữa ra chợ phiên mua thêm mấy đồ lặt vặt rồi trở về trong thôn Đoài.
Ở trong đó có nhà của ta.
Nghe là nhà, cô còn tưởng giống như căn nhà ở thôn hoang kia, lụp xụp bụi bặm.
Nhưng sau khi hắn đi một vòng phiên chợ mua được hai cái chân giò, một con gà trống thì ngạc nhiên:
- Đệ mua cái này để làm gì?
Hắn không trả lời cô, chỉ nói chút nữa rồi biết, sau đó lại dẫn cô vào sâu trong huyện.
Thôn Đoài nằm ở cuối huyện, một mặt giáp với con sông đổ ra biển, nên gió biển mát rượi thổi vào.
Mặc kệ người trong thôn nhìn hai người với ánh mắt lạ lẫm lẫn dò hỏi, Lục Tự nhanh chóng đưa cô đến một căn nhà gỗ.
Từ ngoài nhìn vào cổng lớn đóng chặt, thềm gạch đỏ, xung quanh được xây tường cao.
Hắn mở cửa rồi đẩy xe kéo vào, Nguyệt Lam đi phía sau, cô ngạc nhiên:
- Đây là nhà đệ?
Lục Tự gật đầu, bắt đầu dỡ đồ đạc xuống, từng cái rương được hắn bưng xuống đất.
Cô cũng đi lại cầm hai mảnh chiếu cói lên:
- Ta phụ đệ một tay.
- Tỷ vào trong bếp nấu cho ta một mâm cỗ cúng là được rồi.
Hắn cầm lại chiếu, nhìn vào một căn phòng ở phía sau dãy nhà lớn.
Mấy ngày đi cùng nhau, hắn cũng bắt đầu gọi cô là tỷ tỷ để mọi người không nghi ngờ.
Bây giờ cũng đã quen miệng, xưng hô cũng thoải mái không gượng gạo.
Nguyệt Lam cũng không dành làm nữa, hoá ra hắn mua đồ này để làm đồ cúng.
Cô mang con gà được làm sẵn cùng hai cái chân giò lớn đi ra phía sau.
Lục Tự cũng mang theo một giỏ lớn đựng nồi niêu đi cùng, giọn dẹp qua loa phòng bếp bụi bặm.
Kiểm tra lại giếng nước, quét tước một lượt, củi khô chất đống ở lò, ngẫm có thể nấu ăn mới để cô lại.
Nguyệt Lam làm sạch chân giò, cắt khoanh ra vừa phải để kho tương, một phần thì để hầm rau củ.
Còn gà thì luộc lên, lấy thêm gạo để nấu cơm.
Căn bếp rộng rãi thoải mái, nghĩ rằng nơi này còn sử dụng được tốt.
Những tủ gỗ đựng chén, tràng kỷ không có hư hại gì.
Nhìn phía ngoài nhà lợp ngói, mái cong vút, sân gạch nung, đoán chừng là người có tiền.
Hai bên còn có cả vườn cây ăn quả, tuy rằng căn nhà lâu không có người ở nhìn hơi bặm bụi nhưng sau khi sửa sang thì còn đẹp hơn cả Trúc Sơn viện.
Lục Tự một mình sắp xếp lại đồ đạc ở ngoài sân lớn, chẳng mấy chốc đã sạch sẽ.
Không có gì nhiều, chỉ lựa chọn phòng rồi kiểm tra lại mấy vật dụng linh tinh xem hỏng hóc ở đâu hay không.
Thời tiết phía Nam vào tháng năm nắng mưa thất thường, mới lúc trưa đang còn nắng chang chang, đến cuối chiều mây đen đã kéo đến.
Nguyệt Lam làm xong cơm cúng, giọn lên mâm rồi gọi hắn:
- Lục Tự, xong rồi.
Lục Tự đi vào bưng mâm cơm lên nhà trên, có một cái bàn