Bữa cơm trưa nhanh chóng xong xuôi và được giọn lên bàn.
Nguyệt Lam mang đ ĩa thịt bò xào cay đặt lên, định kéo ghế xuống ngồi bên cạnh ông thì Từ Hân nhanh tay ngồi xuống trước.
Cô ta trưng ra nụ cười xán lạn của mình:
- Cháu sẽ ngồi bên ông nhé?
Bác ba ngồi một bên khẽ cau mày:
- Từ Hân, đâu phải lâu rồi con mới ngồi với ông bà.
Để cho em ngồi đi.
Nguyệt Lam cũng chẳng muốn chơi mấy trò ấu trĩ giành ghế này làm gì, đi lại phía bên cạnh của Từ Hân ngồi xuống:
- Không sao đâu, ngồi đâu cũng được.
Lam lớn và Lam nhỏ bị ép ngồi qua bên gần đầu bàn, cách cô là Từ Tuấn và bác dâu.
Mọi người ổn định chỗ ngồi xong xuôi rồi bắt đầu ăn cơm.
Trò chuyện rất vui vẻ, đa số là chỉ có thăm hỏi ba anh em mới trở về.
Bác ba ngồi bên cạnh bà bắt đầu kể lể:
- Chú tư thật đúng là có phúc quá đi, ba đứa trẻ không cần phải lo lắng gì.
Bác dâu cũng nhẹ nhàng đáp lời:
- Bây giờ đâu đứa nào còn nhỏ nữa đâu, con của cô út cũng mười bảy mười tám rồi.
Từ Hân ngồi bên cạnh ông ngoại, cười nói:
- Chút nữa con cũng đến trang trại ngựa nhé?
Ông gật đầu:
- Được, vậy để Lam bé dẫn cháu đi, con bé cưỡi ngựa tốt lắm.
Bác hai nghe vậy rất đỗi ngạc nhiên:
- Lam bé còn nhớ cưỡi ngựa sao?
Nguyệt Lam đang ăn thịt, không tiện trả lời nên gật đầu.
Lam nhỏ liền nói thay:
- Chị ấy cưỡi giỏi lắm, lúc nãy có cưỡi con hắc mã trở về.
Hắc mã nổi tiếng máu nóng, người thuần phục nhuần nhuyễn còn khó mà cưỡi được.
Phải cho chúng tin tưởng, an tâm lắm mới đến gần.
Mọi người không còn gì để nói nữa cả, mấy chuyện này thật quá sức tưởng tượng đi.
Bữa trưa ăn uống xong, người lớn ai cũng khá mệt nên đi nghỉ ngơi.
Lam lớn còn uống một ít rượu nhưng không có say, vẫn đang còn tỉnh táo.
Năm người ngồi ở phòng khách uống trà nói chuyện phiếm.
Ai cũng lớn hết rồi nên chỉ xoay quanh công việc, lắm lúc thì nói về chuyện hồi nhỏ.
Lam nhỏ vẫn luôn có ác cảm với Từ Hân, từ cái năm chị của cậu bị lạc trong đồi cỏ lau.
Một cậu bé tám chín tuổi nhìn chị mình như con chuột nhỏ mới ngâm nước nằm trong vòng tay ông trở về.
Lúc đó không hận mà muốm cào nát mặt cô ta ra.
Tiểu Duy rất hiếu động, đòi ra phía sau coi chim công nên vợ chồng Minh Thử đã đưa đi.
Ở nhà bây giờ chỉ còn anh em nhà Lam và anh em Từ Hân.
Từ Tuấn lớn hơn Nguyệt Lam hai tuổi, hắn rất hiền, mọi người nói gì cũng chỉ ngồi một chỗ nghe.
Từ Hân thay một bộ quần áo đi xuống, cao hứng nói:
- Chúng ta đi cưỡi ngựa được không?
Từ Tuấn ngăn lại:
- Không được, nguy hiểm.
Anh biết cô em gái này có lòng hiếu thắng, nghe ai cưỡi ngựa giỏi là phải thi đấu.
Từ Hân không từ bỏ, ngạo mạn mỉm cười:
- Em thì có gì nguy hiểm? Em lớn lên trên lưng ngựa đấy.
Một người lâu lắm mới cưỡi ngựa thì làm sao có thể vượt qua được người thường xuyên cưỡi ngựa cơ chứ.
Minh Thủ đi vào nghe vậy cũng liển bảo:
- Sân sau đang còn trống kìa, mọi người ra đó chơi đi.
Anh còn rất muốn xem mấy đứa em này làm trò gì nữa cơ.
Lam nhỏ cầm một nắm hạt dưa đi ra ngoài:
- Em cũng đi, Lam bé, chị có đi không?
Nguyệt Lam quay lại hỏi Lam lớn đang ngồi bên cạnh:
- Anh đi không?
Lam lớn nhìn cô, nhún vai:
- Em đi thì anh đi.
- Em đi.
Nói rồi cô đứng dậy, cầm áo choàng khoác lên, đi ra ngoài dắt con hắc mã ra sân sau.
Theo đó là Lam lớn Lam nhỏ dẫn theo hai bạch mã.
Từ Hân không chịu thua, đi vào chuồng chọn một con ngựa màu nâu đỏ, tuy không đẹp bằng của anh em nhà họ Lam nhưng vẫn được nhất đàn.
Chuồng ngựa này toàn là ngựa chiến Mông Cổ, con nào con nấy đều hung hăng ngạo mạn.
Bạch mã mà Lam lớn Lam nhỏ cưỡi là lấy từ đây ra, cực cực kỳ chảnh.
Sân phía sau không có kém trang trại ngựa là bao nhiêu, rộng rãi sạch sẽ.
Một bên sân cỏ, một bên là đường đua có nhiều chướng ngại vật.
Lôi kéo mãi con ngựa kia mới đi theo, Từ Hân hất cằm:
- Nào, chúng ta đua thử chứ Lam bé?
Nguyệt Lam đang cho ngựa ăn cỏ, khẽ nhếch một bên lông mày, hỏi lại:
- Chị chắc?
Cái khí thế này không hề kiêu ngạo như cô ta, mac là một cảm giác của người đứng đầu không ai có thể đánh bại.
Từ Hân mỉm cười, lấy đà một cái leo lên lưng ngựa:
- Chúng ta đua đến cái cột mốc bên kia rồi quay lại, ai đến nhanh nhất thì thắng.
Nguyệt Lam không có nói nhiều, vuốt vuốt bờm hắc mã, nói với nó:
- Thiệt thòi cho mày lần này rồi.
Lam lớn đứng bên cạnh, chỉ nói:
- Cẩn thận một chút.
Lam nhỏ rất hứng thú, cậu biết chắc Lam bé nhà mình ăn đứt cái người đáng ghét kia.
Nên vui vẻ cổ vũ:
- Chị cố lên nhé.
Từ Tuấn vẫn không an tâm, nói với em mình:
- Hay em đổi ngựa đi, em chưa cưỡi ngựa chiến mà.
Từ Hân vẫn cố chấp không muốn, đi đến vạch đích mặc kệ anh khuyên nhủ.
Gì chứ? Bảo đổi ngựa sao? Nó có thể cưỡi được ngựa chiến thuần chủng thì mình không được chắc.
- Chúng ta cá cược một chút?
Minh Thủ bế Tiểu Duy trên tay, thích thú lên tiếng.
Vợ anh đứng bên cạnh khẽ đánh vào vai anh một cái:
- Anh lớn rồi mà còn cá cược cái gì cơ chứ.
Mấy đứa chú ý an toàn là được.
Từ Hân nhân cơ hội liền bảo với Nguyệt Lam:
- Nếu em thắng, tối nay phải bóc tôm cho chị.
Lam bé nghe vậy thì vội vàng ngăn cản cô:
- Không được, chị bị dị ứng vỏ hải sản.
Nguyệt Lam vẫn bình tĩnh, trấn an cậu:
- Không sao.
Rồi cô quay qua Từ Hân làm kiêu bên kia:
- Được, còn nếu chị thua thì phải cưỡi ngựa đến đồi cỏ lau phía bên kia, ở đó một đêm.
Ác liệt, quả thật rất ác liệt.
Cô đang muốn báo thù cho chuyện năm đó, cho chị ta nếm mùi ở trong đồi cỏ lau là như thế nào.
Từ Tuấn không nói gì, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Từ Hân có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng:
- Đã nói là làm.
Nguyệt Lam cười nhẹ, leo lên lưng ngựa đi đến vạch xuất phát.
Minh Thủ làm trọng tài cầm lá cờ nói lớn:
- Hai người nghe tín hiệu, cưỡi ngựa qua đường đua số 1 rồi ra sân cỏ, vòng qua cột mốc thứ nhất lại vòng về.
Ai về trước tiên sẽ thắng.
Chuẩn bị.......
Nguyệt Lam không có cảm giác hồi hộp gì cả.
Bởi vì cô biết rằng mình thắng chắc, không phải là do khinh thường Từ Hân.
Mà là như đã quá quen thuộc với lưng ngựa, quen thuộc với dây cương.
Cứ như trước đây đã