Hôm sau Khả Nguyệt Lam thức dậy như bình thường, nhận ra căn phòng là lạ thì gọi:
- Tình Hương, muội có đó không?
Tình Hương từ ngoài xô mạnh cửa hớt hải chạy vào:
- Đây đây, muội đây.
Khả Nguyệt Lam ngồi dậy, lật chăn bước xuống giường:
- Đây là đâu?
Tình Hương đặt thau nước và khăn xuống bàn, đi lại đỡ cô rồi trả lời:
- Đinh vương phủ ạ!
Khả Nguyên Lam nheo mắt:
- Đinh vương phủ? Phủ tam vương gia?
Tình Hương giúp cô ngồi xuống ghế, lấy khăn nhúng ướt rồi đưa cô:
- Đúng a.
Khả Nguyệt Lam nhìn xung quanh, cũng giống với trong nguyên tác tả.
Căn phòng gỗ với bộ bàn ghế chính giữa, một cái giường rộng, có hai cái kệ đặt bình hoa lớn.
Phía sau bức bình phong là chỗ tắm rửa.
Cô lau mặt rồi thay bộ đồ khác, chăm chút bản thân rồi chải tóc lên.
Cô thắt tóc ra phía sau, cài thêm hai cái trâm bạc hình hoa hải đường nữa.
Nhìn mình trong gương đồng, gật gù mỉm cười:
- Không tồi.
Khả Nguyệt Lam cùng Tình Hương đi ra ngoài.
Đinh vương phủ rất khác xa Sơn Trúc viện, sân rộng lát đá, cây cảnh xanh tươi, hoa thạch thảo tím tím xanh xanh, hoa dã quỳ vàng óng khoe sắc.
Cạnh hồ thơm ngát hoa sen, có một cây mơ má đào lớn im ả nằm đó.
Thu tất cả vào mắt, chúng y hệt một bức tranh thuỷ mặc.
Cô đến ngồi trên ghế đá dưới rặng cây đào hóng gió, phía xa kia có một cây hoa sữa ngầy ngậy mùi.
Tình Hương đã đi xuống bếp mang đồ ăn lên cho cô, một bát cháo hành hoa thịt bằm cùng vài cái quẩy, thêm một bát thuốc quen thuộc.
Khả Nguyệt Lam chỉ ăn vài miếng rồi uống thuốc, quả thực đồ ăn đầu bếp không hợp khẩu vị với cô.
Ngồi trong viện một lúc thấy chán cô liền bảo:
- Tình Hương, chúng ta đi xem phủ.
Tình Hương đồng ý dẫn cô ra khỏi viện.
Đinh vương phủ rất rộng lớn, từng viện từng viện cách xa nhau, hoành tráng hơn cả trong mấy bộ phim cô thường thấy, người hầu kẻ hạ cùng nhau quét sân, giọn dẹp hoặc bưng nước.
Ở võ đường còn có mấy đứa trẻ bằng tuổi Tình Hương đang được Tình Quân và hai nam nhân khác dạy võ, chúng cầm kiếm gỗ, đôi mắt nhìn theo cử chỉ hành động của Tình Quân rồi học theo.
Khả Nguyệt Lam nhận ra ngay, đám trẻ này được Cung Dịch Nguyên Cố cưu mang từ vùng chiến sự về.
Hắn tốt như thế, được lòng nhân dân như thế thì điều gì lại phải ấp ủ âm mưu tạo phản?
Bên cạnh là lớp học, Cung Dịch Nguyên Cố đang dạy đám trẻ nhỏ hơn i i a a đọc thơ cổ.
Y mặc huyết y như thường lệ, chắp tay ra phía sau lưng đúng ở bục đường, mái tóc được búi cao gọn gàng.
Rất ra dáng một thầy đồ đang dạy học, y đọc to dõng dạc đầu tiên:
- Đoạt sáo Chương Dương độ
Cầm Hồ Hàm Tử quan
Thái bình tu trí lực
Vạn cổ thử giang san.( xin thứ lỗi cho bà tác giả này nha, cái này ta " sao chép" từ bài " Tụng giá hoàn kinh sư" của thi tướng Trần Quang Khải thời Trần.
Mọi người đừng bắt bẻ ta nhé plsss.)
Đám học trò ở dưới cũng nghiêm túc mà đọc theo:
- Đoạt sáo Chương Dương độ
Cầm Hồ Hàm Tử quan
Thái bình tu trí lực
Vạn cổ thử giang san.
Y nhìn ra thấy cô đứng ở cửa sổ nhìn vào thì nói:
- Các con đọc tiếp đi.
Đừng lười biếng.
Đám học trò trong lớp cũng vẫn đọc từng chữ từng chữ.
Khả Nguyệt Lam thấy y đi ra thì vội đi lại chỗ cửa chính nói:
- Ngươi sao lại ở đây?
Hỏi xong mới nhận ra hỏi thừa, ở đây là nhà hắn, đáng lẽ ra người bị hỏi là cô mới phải.
Cô liền nhanh miệng đổi câu khác:
- Ngươi dạy đám trẻ?
Cô nhớ trong truyện người dạy đám trẻ là một thi tướng đứng tuổi đã dạy đám huynh đệ hoàng thất của hắn lúc nhỏ.
Ông ấy vài năm trước đã treo mũ cáo quan về ở ẩn nhưng được hắn thuyết phục nên trở về Đinh vương phủ làm thầy đồ dạy học cho đám trẻ mồ côi này.
Cung Dịch Nguyên Cố vẫn chắp tay ra phía sau lưng, nhìn sắc mặt hồng hào của cô thì cũng an tâm.
Y còn sợ đêm qua chịu đựng đau đớn như thế sáng nay phải liệt giường.
Nhưng bây giờ thấy cô còn có thể hóng chuyện như vậy có chút an tâm.
Y dời mắt đến đám trẻ đang luyện võ ở ngoài sân, trả lời cô:
- Nếu không thì nhà ngươi dạy?
Khả Nguyệt Lam cười gượng hờ hờ hai tiếng rồi nói:
- Không dám, không dám.
Nói thừa! Đến nửa chữ cổ ta còn không biết viết, lấy đâu ra dạy đám trẻ nhà ngươi?
Hắn không nói