Đêm tối, trong Lãnh phủ, người hầu đi qua đi lại gấp rút, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước, sắc mặt ai nấy cũng đều vội vàng.
Lãnh Lâm mang theo người hầu bước nhanh đi tới, sắc mặt doạ người, nhìn căn phòng trước mắt bị lửa thiêu đốt, lạnh giọng hỏi: “Đây là đang có chuyện gì?”
“Này.......” Quản gia có chút sợ hãi nhìn về phía Lãnh Lâm.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của đại tiểu thư Lãnh Yên Nhiên, ông chợt cúi đầu, có chút sợ hãi nói: “Hồi lão gia, chỉ sợ là tam tiểu thư không cẩm thận làm rơi đèn dầu xuống sàn dẫn đến bắt lửa lớn như này ạ”.
“Lại là đứa nữ nhi phế vật kia à?” Lãnh Lâm xoa xoa giữa hàng lông mày, tức giận nói: “Hôm trước thì rơi vào hồ sen, hôm nay thì lại thiêu cháy cả căn phòng, rốt cuộc thì nó có thể làm được chút gì đó có ích không?”.
Nói xong, Lãnh Lâm nhìn xung quanh nhưng lại không thấy Lãnh Nguyệt Tâm đâu, liền lạnh giọng hỏi: “Con bé ấy đi đâu rồi? Phòng ở của mình đã cháy thế này rồi mà nó còn không biết tới dập lửa?”.
“Này.....!” Lão quản gia càng cúi đầu thấp hơn.
“Hồi lão gia, tam tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng không thấy ra ngoài, nhưng lửa lớn như thế này, chỉ sợ là...........” Một mama cắn chặt răng, trầm mặc một hồi rồi nói tiếp: “Chỉ sợ là sớm đã bị thiêu chết rồi ạ!”.
Lãnh Lâm vừa nghe vậy, nhìn căn phòng đang chìm trong biển lửa kia, nhấc chân lên liền cho quản gia một đạp, phẫn nộ quát: “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế, cháy mà không biết cứu người trước sao?”.
Nhìn sắc mặt của Lãnh Lâm, quản gia không dám nói thêm lời nào, chẳng lẽ muốn hắn nói với lão gia rằng đây là do đại tiểu thư cùng tứ tiểu thư cố ý phóng hoả giết tam tiểu thư ư?
Huống chi trước đó tam tiểu thư đã bị đại tiểu thư đánh ngất...
Lãnh Lâm trong lòng đầy lửa giận, muốn nuốt cũng nuốt không trôi. Phế vật kia đã chết thì cũng không quan hệ gì với ta, nhưng còn Thái Hậu bên kia thì ta phải biết ăn nói làm sao a, cũng phải cho Thái Hậu một cái công đạo rõ ràng chứ.
Bởi vì lúc trước nàng (Lãnh Nguyệt Tâm) đã cứu sống tôn tử của nàng (Thái Hậu), huống chi nàng (LNT) còn có hôn ước với Tam hoàng tử, hiện giờ nàng đã chết, chắc chắn Thái Hậu sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu a!
“Phế vật, chỉ có một người mà cũng không cứu được, các ngươi đều là một đám phế vật.” Lãnh Lâm càng nghĩ càng tức giận, ông hận không thể đem hết đám người vô dụng này kéo ra ngoài loạn côn đánh chết.
“Cha, nàng dù sao cũng chỉ là một phế vật, chết thì cũng đã chết rồi, hà tất gì người phải tức giận như vậy chứ!”.
Người vừa nói không phải ai khác mà chính là đại tiểu thư dòng chính của Lãnh gia - Lãnh Yên Nhiên.
Nghe người nữ nhi này nói xong, Lãnh Lâm liền liếc nhìn Lãnh Yên Nhiên, trong thoáng chốc, ông nghi ngờ chuyện này cùng nữ nhi này của mình cơ hồ có chút quan hệ với nhau.
Chỉ là Lãnh Yên Nhiên sắc mặt bình tĩnh, dường như cùng chuyện này không có quan hệ gì, hắn cũng không có chứng cứ, mà cho dù có chứng cứ, hắn cũng không thể mang ra mà trị tội nàng được!
Trong phòng, bên trong ngọn lửa, nữ tử lẽ ra đã bị lửa thiêu cháy đến thay đổi hoàn toàn bộ mặt giờ phút này lại hoàn toàn không có tổn thương gì nằm ở đó, trên ngón tay trái của nàng, có một chiếc nhẫn hồng bảo thạch toả ra ánh sáng lập loè chói mắt ở bên trong ngọn lửa.
Giây tiếp theo, nguyên bản nữ tử đang nhắm chặt đôi mắt chợt mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm tựa như giếng cổ, tràn ngập hàn khí, khiến người ta phải run sợ.
Trên đầu truyền đến một trận đau đớn, nơi bị đánh cũng đau đến muốn chết đi sống lại.
Lôi Tuyết nhíu mày, đây là đâu, không phải là mình đã đưa đám Phong Linh về rồi sau đó liền đã chết sao? Nếu mình đã chết vậy thì nơi này là nơi nào? Mình còn sống ư?
Không đúng.
Giây tiếp theo, Lôi Tuyết đột nhiên trợn to đôi mắt, từ bên trong ánh mắt của nàng, trước mắt nàng là một ngọn lửa lớn cháy hừng hực.
Theo bản năng, Lôi Tuyết định đứng lên, nhưng người lại không còn chút sức lực