Lãnh Nguyệt Tâm cũng không để ý tiếp Lãnh Lâm nữa, mà là hướng tới bên ngoài cửa cung đi đến.
Chờ đi được một khoảng cách, mới phát hiện miệng vết thương trên mu bàn tay còn chảy máu.
Hơi hơi nhíu mày, lúc ấy nàng đối với miệng vết thương trên tay này không hề để ý nhiều, không nghĩ tới hiện tại nó vẫn đang còn chảy máu.
Đem ống tay áo xé xuống một đoạn, Lãnh Nguyệt Tâm quấn lấy miệng vết thương, sau đó liền rời đi.
Đầu tiên là đến hiệu thuốc mua một ít dược, Lãnh Nguyệt Tâm liền đi đến một địa phương thật yên lặng nơi thành tây.
Đó là nơi nàng trước kia ngẫu nhiên phát hiện, cơ bản sẽ không có người đến đây, nhưng phong cảnh nơi đây lại phi thường tốt.
Hôm nay bị những người đó nháo đến mức tâm tình của nàng phi thường không tốt, cũng cần một chút yên tĩnh để suy ngẫm kế tiếp nên làm gì bây giờ……
Nghĩ đến đây, bước chân Lãnh Nguyệt Tâm nhanh hơn.
Chờ đến khi đến nơi đó, Lãnh Nguyệt Tâm lại cảm giác được một cỗ đau đớn truyền từ ngực đến, đau như muốn mệnh của nàng, đại não cũng phi thường đau.
Một ngụm máu tươi phun ra, Lãnh Nguyệt Tâm rõ ràng nhìn đến, mặt trên của ngón giữa tay trái, chiếc nhẫn hồng thạch nguyên bản ảm đạm kia đột nhiên tản ra một ánh sáng màu đỏ.
Ánh sang màu đỏ kia càng lúc càng lan rộng ra, cuối cùng thậm chí hóa thành một cột sáng, xông thẳng lên trời cao.
Lãnh Nguyệt Tâm kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lúc trước nàng đã thử rất nhiều biện pháp, đều không thể tìm ra được biện pháp để tìm hiểu tốt cuộc chiếc nhẫn này có cái gì, hiện tại là chuyện như thế nào?
Hồng quang qua đi, một mỹ nam anh tuấn đứng ở đó, chân hắn cũng không chạm đến mặt đất, cách mặt đất khoảng cách 1 mét, mà Lãnh Nguyệt Tâm bởi vì ngồi dựa vào cây, không thể không ngẩng đầu lên nhìn hắn!
Chỉ thấy dung mạo hắn tuyệt mỹ, sắc mặt điêu khắc ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường, toàn thân khí thế làm người người kính sợ, một đôi mắt đen kia, tựa như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Y phục không có bất luận thứ gì trói buộc, không cần đến gió vẫn tự động