Lãnh Yên Nhiên ngẩn người ra, nàng không nghĩ đến Lãnh Nguyệt Tâm liền như vậy nói trắng ra.
Quay đầu lại trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Linh, miệng cười nhưng bên trong không thể cười nổi nói: “Tam muội muội là đang nói đùa sao, làm sao ta và tứ muội có thể đánh ngất muội được?”
Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn quản gia một cái, ánh mắt cười như không cười, cũng không nói một lời nào.
Hiện tại nàng còn rất nhiều chuyện vẫn chưa rõ sự tình, vẫn là nên chờ vài ngày sau rồi tính.
Lãnh Lâm bị các nàng nháo đến phiền, cứ việc trong lòng biết là chuyện như thế nào, lại không muốn hỏi nhiều, vẫy vẫy tay, đạm bạc nói: “Nếu đã không có việc gì, liền đều trở về viện của mình đi, viện của tam tiểu thư tạm thời đã bị thiêu hủy, tạm thời ngươi đi Thủy Linh Các ở một khoảng thời gian chờ viện của ngươi xây lại đi.”
Dứt lời, Lãnh Lâm liền xoay người rời đi.
Lãnh Yên Nhiên có chút há hốc mồm, Thủy Linh Các đó là nơi trước kia Lãnh Nguyệt Tâm ở, là viện tử tốt nhất của Lãnh phủ, bên trong đó trừ cha ra thì không còn ai được ở đó cả. Bởi vì lúc ấy Lãnh Nguyệt Tâm là một thiên tài, cho nên mọi chuyện cha đều nghe theo nàng, chỉ là hiện tại, nàng rõ ràng chính là một cái phế vật không hơn không kém, vì cái gì nàng lại có thể vào noi đó ở?
Nàng dường như đã ám chỉ đề cập qua rất nhiều lần việc vào đó ở nhưng lần nào cha cũng không đáp ứng.
“Lãnh Nguyệt Tâm, không nghĩ tới trận lửa lớn thế này lại không thể thiêu chết phế vật như ngươi, ngược lại còn giúp ngươi trong họa có phúc.” Lãnh Yên Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Lãnh Nguyệt Tâm, bên trong đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Lãnh Nguyệt Tâm nhẹ nhàng bâng quơ nhìn nàng một cái, vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.
Ngay thời điểm tất cả mọi người rời đi, có một nha hoàn vẫn còn đứng tại chỗ.
Trong trí nhớ của nàng, nha hoàn này này là nha hoàn trước kia của nàng, chẳng qua lúc trước phạm phải sai lầm, liền bị nàng đuổi khỏi viện.
Đường đi đến Thủy Linh Các trong đầu nàng vẫn còn một ít kí ức, Lãnh Nguyệt Tâm dựa vào kí ức đi đến trước sân.
Bên cạnh Thủy Linh Các là một cái hồ sen, lúc này đang là đầu mùa hạ, gió nhẹ thổi qua, hoa sen đung đưa không ngừng, thế nhưng khiến cho Lãnh Nguyệt Tâm trong lòng lại sầu thêm.
Nhiệm vụ bị tiết