Liền ở ngay thời điểm Lãnh Yên Nhiên tới gần Lãnh Nguyệt Tâm, lại bị một lưỡi dao gió hoa làm bị thương ở tay.
Trên mu bàn tay tê rần, máu tươi bắt đầu xuất hiện, làn da trắng nõn càng phụ trợ cho máu thêm đỏ tươi hơn.
Thấy tình huống như vậy, Lãnh Nguyệt Tâm câu môi cười, tay phải tốc độ nahnh hơn đưa lên, lưỡi dao gió xuất hiện với tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, vô số lưỡi sao gió hướng tới Lãnh Yên Nhiên mà đi.
Mà giờ phút này Lãnh Yên Nhiên lập tức tăng cảnh giác, kiếm trong tay nhanh chóng múa may, muốn ngăn lại những cái lưỡi dao gió ấy.
Chỉ là, lấy âm hòa vào gió, chỉ cần có gió, đều có thể hóa thành lưỡi dao gió, nàng ta há có thể ngăn lại.
Vô số lưỡi dao gió dừng ở trên người hắn, gương mặt, cánh tay, ngực, bụng.
Trên đài quan sát cao nhất kia, Tiêu Lương Sinh mặt mày lạnh lùng, một đôi mắt gắt gao nhìn Lãnh Nguyệt Tâm.
Gió, người khác không biết chứ hắn thì biết rất rõ, nữ nhân kia có khả năng khống chế gió, tốc độ của lưỡi dao gió cũng nhanh hơn, như vậy thì lực sát thương của lưỡi dao gió sẽ mạnh hơn.
Không biết qua bao lâu, vốn mọi người ở đây cho rằng Lãnh Nguyệt Tâm sẽ dừng lại, lại thấy nàng đem cây đàn trong tay xoay lại, làm cho dây đàn ở trước mặt của nàng, ngay sau đó tay bắt đầu đàn, tốc độ kia, so với vừa rồi chỉ có nhanh hơn chứ không chậm.
“A……!” Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, mọi người đều nhìn qua phía phát ra tiếng hét, lại nhìn thấy một ngón tay của Lãnh Yên Nhiên rơi xuống đất.
Nuốt nuốt nước miếng, mọi người đều nhìn Lãnh Nguyệt Tâm như đang nhìn một quái vật.
Công kích như vậy thật sự chỉ là vũ lực tạo thành thôi sao?
Bên trong đầu, những hình ảnh bị khi dễ trong quá khứ của nàng hiện lên, hận ý trong mắt nàng ngưng tụ, đột nhiên dừng một chút, Lãnh Nguyệt Tâm trực tiếp đánh gãy đàn, sau đó dùng lực lượng mang theo cây đàn, hướng tới Lãnh Yên Nhiên ném qua.
Bên trong cây đàn kia còn có giấu lưỡi dao gió không dễ dàng bị người ta phát hiện, đương nhiên, trừ Tiêu Lương Sinh và Đông Phương Ẩn còn có một ít cao thủ.
Trên đài luận