“Mười sáu năm rồi à!” Mạn Yêu nỉ non một câu, “Chàng vẫn luôn đi theo ta không sao chứ?”
Tiêu Dao nghe vậy, lắc đầu: “Chỉ cần là có nàng, trong thiên địa này bất luận là chỗ nào cũng đều là nhà của ta, không có gì phải nghĩ cả.”
Nghe được hắn nói như vậy, Mạn Yêu cười gật gật đầu, nói: “Tiêu Dao, chờ sau khi ta tìm được muội muội mang về, chàng hãy nói với phụ thân chàng thân phận của ta đi, như vậy thì hắn sẽ không phản đối chúng ta ở bên nhau nữa.”
Vốn tưởng rằng chính mình đã nói ra như vậy, Tiêu Dao sẽ đáp ứng, nhưng Mạn Yêu lại không ngờ rằng, hắn lại quát lên một tiếng chói ta.
“Hồ nháo.” Tiêu Dao nhìn Mạn Yêu, trong mắt đầy sự nghiêm túc: “Thân phận của nàng tuyệt đối không thể để người khác biết được, điều này, ta đã nói qua không chỉ là một lần, nếu một khi để người khác biết được, nàng liền sẽ trở nên nguy hiểm, Mạn Yêu, nàng có hiểu ý của ta không?”
Mạn Yêu nghe vậy, trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, đối mặt với nam tử, hai chân hơi nhón lên, hạ xuống trên môi của người nam tử đối diện ấy một nụ hôn, cười khẽ nói: “Ta đã biết, không nói cho bọn họ, vậy thì đợi sau khi tìm được muội muội, chúng ta liền mang theo muội ấy về rồi thành thân, như vậy được không?”
Thấy bộ dáng mỉm cười như hoa của nàng, Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ, mấy năm nay, hắn thật sự không có cách nào với nàng, mỗi lần chỉ cần hắn hơi nghiêm túc, nàng sẽ chính là bày ra cái bộ dáng này, làm hại hắn căn bản không có biện pháp giữu được nghiêm túc nữa.
Tất nhiên, đối với nàng, hắn cũng không nỡ quá nghiêm túc.
“Chúng ta đi thôi.” Mạn Yêu cao hứng nói, sau đó liền lôi kéo Tiêu Dao hướng tới phía trước đi đến.
Bên trong một tòa phủ đệ, Lãnh Nguyệt Tâm ngồi ở trên ghế đá, nhìn Lạc Ảnh ngồi đối diện mình không nói gì.
“Ngươi đem ta tới nơi này làm gì?”
Ngay lúc nãy, thời điểm nàng đang định trở về Lãnh phủ, lại bị Lạc Ảnh mang đến nơi này, nếu không phải bởi vì nàng bị thương không thể đánh lại,