Tiêu Lương Sinh đột nhiên biến mất khiến cho toàn bộ người trong sân thi đấu đều kinh ngạc, ngay cả Lăng Thiên Mặc và Đông Phương Ẩn cũng đều kích động đứng lên.
Biến mất trong nháy mắt.
Chẳng lẽ đây là linh ảnh chi thuật mà chỉ có người đã đạt tới giai đoạn thần linh mới có thể tu luyện chăng?
Chỉ duy nhất một mình Lãnh Thiên Thần trên võ đài là không có suy nghĩ đến vấn đề này, mà là hắn đang nhớ đến câu nói kia.
Tam tỷ ngươi vỗn dĩ đã bị thương…..
Tam tỷ dù bị thương nhưng vẫn thắng hắn, xem ra hắn phải tu luyện nhiều hơn.
Cũng không biết Tam tỷ có bị gì hay không?
Nhìn người phía dưới, Lãnh Thiên Thần chậm rãi đi xuống.
Chờ đến thời điểm đi đến phía dưới, Lãnh Lâm lập tức bước đến chỗ hắn, đứng ở trước mặt Lãnh Thiên Thần hỏi: “Thiên Thần, con có bị thương ở đâu không?”
Lãnh Thiên Thần nhìn cha mình, lắc đầu, “Không có, Tam tỷ mỗi lần ra tay đều ở thời điểm gần đánh tới ta liền thu lại bớt lực.”
Nghe được Lãnh Thiên Thần nói như vậy, ánh mắt Lãnh Lâm chợt lóe.
“Không bị thương thì tốt, tỷ thí nửa giờ, con cũng mệt mỏi rồi, đi về trước đi.”
Lãnh Thiên Thần nghe vậy, gật gật đầu, sau đó một mình rời đi.
Ngồi trên ghế thí sinh dự thi, Lăng Tiêu đem một màn này xem ở trong mắt, hơi hơi nhăn nhăn mày, người đời đều nói rằng thiên hạ đẹ nhất công tử có bệnh ở sạch, rất ghét người khác đụng vào hắn, tại sao hắn còn chủ động ôm Lãnh Nguyệt Tâm rời đi?
Trận tỷ thí này tuy rằng làm cho bọn họ khiếp sợ, nhưng tiếp theo vẫn còn những trận tỷ thí khác, mọi người cũng đều nhanh chóng áp những tâm tư trong lòng xuống.
Bên trong phủ đệ mà Lãnh Nguyệt Tâm rời đi buổi sáng, Tiêu Lương Sinh ôm Lãnh Nguyệt Tâm xuất hiện ở trong viện.
Nhìn nhìn Lãnh Nguyệt Tâm sắc mặt trắng bệch đã hôn mê nằm trong lòng, bước chân nhanh hơn, ôm nàng đi vào trong phòng.
Tuy rằng biết nơi nàng bị thương là bả vai, bất quá nếu để quần áo như vậy sẽ không có cách nào bôi thuốc cho nàng được.
Nhìn Lãnh Nguyệt Tâm đã hôn mê, Tiêu Lương