Từ đấu trường bước ra, Lãnh Nguyệt Tâm một tay chống đỡ vách tường, một tay che lấy vết thương, trên trán, mồ hôi chảy rất nhiều.
“Lãnh Nguyệt Tâm.” Thanh âm trong trẻo sau lưng vang lên, Lãnh Nguyệt Tâm còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, người ở phía sau liền đi lên phía trước.
Trong nháy mắt nhìn thấy Đông Phương Vô Tà, Lãnh Nguyệt Tâm có chút kinh ngạc, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Đông Phương Vô Tà nghe vậy, nói: “Ta đi theo đại ca đến, bất quá người bên trong nhiều lắm, nên ta khpông đi vào cùng huynh ấy, mà ngươi sao lại bị thương nữa rồi?”
ba ngày trước mới bị thương, hiện tại liền bị thương thêm lần nữa, Lãnh Nguyệt Tâm cười cười, cũng khó trách hắn lại dùng từ lại….
“Lãnh Nguyệt Tâm, đôi mắt của ngươi….!” Đông Phương Vô Tà trên khuôn mặt mang theo thần sắc nghi hoặc không hiểu, sau đó vừa cười cười vừa nói: “Đôi mắt màu tím, thật là dễ nhìn…..”
Đôi mắt màu tím…
Lãnh Nguyệt Tâm khẽ giật mình, thậm chí nàng quên đi vết thương trên người mình, nhìn Đông Phương Vô Tà hỏi: “Người nói đôi mắt của ta có màu tím?”
Làm sao lại là màu tím, nàng rõ ràng chính là mắt đen a….
“Là thật đó.” Đông Phương Vô Tà nói xong, không biết từ đâu lấy ra một chiếc gương, đem cái gương đưa cho Lãnh Nguyệt Tâm, để chính nàng tự nhìn.
Nữ tử trong kính, khuôn mặt nhỏ, đôi mi thanh tú mà phía dưới đôi mi ấy chính là một đôi mắt với tròng mắt màu tím, phảng phất ánh sáng của hoa!
Đây là có chuyện gì?
“Tê…..!” Vết thương đau đớn khiến Lãnh Nguyệt Tâm nhịn không được mà hít vào ngụm khí lạnh, xem ra mặc kệ sự tình gì vẫn là nên băng bó trước cái đã.
Đông Phương Vô Tà cũng phát hiện điểm này, sau đó nhìn Lãnh Nguyệt Tâm nói: “Ngươi trước hết đem cái này ăn hết, sau đó ta dẫn ngươi đi băng bó vết thương.”
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Nguyệt Tâm lắc đầu, nói: “Không cần đâu.”
Dứt lời, liền từ bên cạnh hắn đi qua.
Thân phận của Đông Phương Vô Tà thật không đơn giản, vết thương này trong thời gian ngắn sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng, nàng có thể tự mình xử lý!
“Không cần sợ phiền phức, ngươi đang chảy rất nhiều máu, nếu không xử lý sẽ chết người đấy.” Đông Phương Vô Tà đuổi kiệp Lãnh Nguyệt Tâm,