Sau khi nàng tiến vào Tàng Thư Các, Thu Nhi cùng thị vệ nói vài câu, liền rời đi.
Nàng dù sao cũng là cung nữ bên người Thái Hậu, không có khả năng luôn ở bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm suốt được.
Bên trong Tàng Thư Các, có rất nhiều loại sách, cũng may nguyên chủ cũ của thân thể này cũng là một người có kiến thức rộng rãi, đối với một ít thư tịch vẫn rất có ấn tượng, hơn nữa đã gặp qua là không quên được.
Không đến một canh giờ, Lãnh Nguyệt Tâm đã xem qua được rất nhiều sách, đáng tiếc rằng bên trong những quyển sách đó đều không có ghi lại biện pháp chữa trị linh nguyên.
Đem quyển sách trong tay để lại chỗ cũ, Lãnh Nguyệt Tâm liền đi ra khỏi Tàng Thư Các.
Từ Tàng Thư Các đi qua chính là Ngự Hoa Viên, cũng là con đường mà Thu Nhi vừa rồi dẫn nàng đi. Con đường này quay trở về Khôn Ninh Cung tương đối gần.
Chờ đến lúc Lãnh Nguyệt Tâm đi đến Ngự Hoa Viên, lại bị một đám người đến ngăn cản.
Nữ tử cầm đầu dung mạo thanh tú, có vài phần ngạo khí, mỗi người bên cạnh nàng ai cũng đều diện mạo bất phàm, khí chất cao quý.
“Ta tưởng đây là ai, hóa ra là phế vật kia?” Nữ tử cười khẽ nói, lời nói vừa dứt đã đưa đến một chuỗi tiếng cười.
“Tứ tỷ, ngươi đừng nói như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là vì cứu tam ca mới biến thành phế vật như vậy.” Một nam tử cầm quạt xếp, ý cười đầy trên miệng.
“Đáng tiếc tam ca không cần nàng a.” Nữ tử nhìn Lãnh Nguyệt Tâm từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, cười lạnh nói: “Chỉ sợ từ đầu đến chân của nàng, chỉ có gương mặt này là có thể nhìn được đi.”
Lãnh Nguyệt Tâm chỉ cười không nói, gương mặt này của nàng không phải là có thể nhìn được mà là phi thường nhìn được, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành cũng đúng, đây cũng là lý do vào thời điểm nàng là thiên tài, những công tử thế gia đã theo đuổi nàng, bởi vì nàng chẳng những là thiên tài tu luyện, dung mạo của nàng lại càng là khuynh quốc khuynh thành, còn cực kỳ thông minh!
“Ngươi như thế nào lại không nói lời nào?” Nữ tử thấy Lãnh Nguyệt Tâm một câu cũng chưa nói, không khỏi có chút ảo não.
Lãnh Nguyệt Tâm liếc mắt nhìn nàng một cái, đạm cười nói: “Tứ công chúa, không phải ta đang chăm chú nghe ngươi nói